Tần Khải gật đầu, ánh mắt lại nhìn về phía Vương Dao, vô cùng chán ghét lắc đầu nói: “Giờ xem ra.
cô cũng không có tư cách làm vợ tôi, tính nóng như vậy, chẳng chín chắn gì hết.
Nhưng, chị của cô lại rất thích hợp!”
Tần Khải nói xong bèn ngẩng đầu nhìn cô gái xinh đẹp trang điểm động lòng người trước mặt, nhếch miệng cười hớn hở.
Dáng vẻ kia trông còn vui hơn cả trúng số.
Thậm chí, trong lòng anh còn thấy hơi hối hận, biết vậy buổi sáng đã không vội vàng chạy tới tập đoàn họ Triệu.
Nếu trực tiếp đến bệnh viện thì chưa biết chừng vợ chưa cưới của mình chính là cô ấy rồi.
Ở trong mắt anh, cô gái xinh đẹp kia còn đẹp mỹ miều hơn cả Triệu Băng.
Vương Tuyết không nhịn được mà bật cười, ai ngờ Tần Khải kia còn rất là thú vị.
“Tôi đã đính hôn rồi...”
“A!”
Tần Khải kinh ngạc hô lên rồi lặng lẽ thở dài.
“Tiếc thật! Không ngờ cô đã là hoa đã có chủ...”
Vương Dao thấy anh làm như vậy, quả thật chẳng coi cô ta ra gì nên không thể nhịn được nữa.
“Tên khốn lưu manh! Chị của tôi mà cũng dám tơ tưởng tới? Tôi phải lột da anh ra!”, cô ta nói xong bèn giơ tay múa chân định xông lên.
“Vương Dao! Cháu câm miệng cho bà!”
Kỳ Mai Hoa bỗng nhiên quát một tiếng khiến mọi người ở đây giật mình, cả phòng bệnh lập tức im phăng phắc.
Vương Dao ấm ức cúi đầu, trong lòng lại bừng bừng lửa giận.
Kỳ Mai Hoa vô cùng thân thiết nhéo nhéo hai má Tần Khải, cưng chiều hỏi: “Cháu cũng đính hôn rồi à? Sao ông già nhà cháu không nói cho bà biết?”
Tần Khải ngây người mấy giây mới cười khổ nói: “Chuyện này kể ra thì rất dài, sau này cháu sẽ giải thích với bà”.
Kỳ Mai Hoa gật đầu, bấy giờ mới nói vào chuyện chính.
“Được rồi, cháu đã đến, vậy mau chữa bệnh cho chú Càn của cháu đi”.
Vương Dao nghe vậy lại đưa ra nghi vấn.
“Khoan đã! Anh ta là bác sĩ à?”
“Sao? Lẽ nào cứ phải mặc áo blue trắng mới là bác sĩ hả?”, Tần Khải trợn trắng mắt.
Vương Dao đen mặt, trừng anh một cái y như rắn độc.
“Tôi thấy anh chẳng giống bác sĩ gì hết, trông chẳng khác nào mấy tay lừa đảo.
Theo tôi, chắc anh còn chẳng biết chút thường thức nào về chữa bệnh ấy chứ! Tôi thà để cho tên kia chữa cho chú Càn còn hơn là cho tên lừa đảo nhà anh chữa!”
Tần Khải tò mò nhìn theo ánh mắt của cô ta.
Trước khi vào, anh vừa hay nghe được lời nói bên trong.
“Chỉ với anh ta? Thiên tài đông y trăm năm khó gặp? Cô có chắc tên đó chữa được cho chú Càn không vậy?”, Tần Khải nghi ngờ đánh giá Hồ Tiểu Chiêu một lượt, ánh mắt tràn ngập soi mói.
Hồ Tiểu Chiêu nhướng mày, trong lòng lại khó chịu.
Vốn, anh ta cũng không coi Tần Khải ra gì, nhưng Tần Khải thốt ra câu đó làm cho trong lòng anh ta cực kỳ khó chịu, không nhịn được mở miệng nghi ngờ.
“Trông anh cũng đâu giống biết chữa bệnh? Làm nghề y trái phép là phạm pháp đấy, chẳng lẽ anh không biết?”
Anh ta cũng không muốn để cho Tần Khải cướp đi công lao này.
Ca bệnh lần này cực kỳ quan trọng với anh ta, nếu chữa khỏi được Vương Càn thì chẳng những có thể nhanh chóng thăng chức, còn có thể trở thành con rể của nhà họ Vương.
Với địa vị và mối quan hệ của nhà họ Vương thì dù là bốn gia tộc lớn, đây cũng là có cầu cũng không được.
Nếu có thể mượn cơ hội này leo lên cành cao nhà họ Vương thì anh ta có thể mở rộng ước mơ, trở thành kẻ bề trên.
Lúc hai chị em Vương Dao bước vào, anh ta đã quyết tâm kết bạn với đôi chị em xinh đẹp này.
Có điều, Hồ Tiểu Chiêu lại vừa biết được Vương Tuyết đã là hoa đã có chủ từ miệng cô ấy, vậy chỉ còn lại Vương Dao.
Nhưng khiến anh ta không ngờ tới lại bỗng dưng xông ra một chướng ngại vật là tên Tần Khải kia.
Thế nên, anh ta quyết định cảnh cáo Tần Khải, làm anh tự giác ngộ là đừng tự tìm phiền phức.
Tần Khải không ngờ Hồ Tiểu Chiêu lại khó chịu với mình như vậy, lời nói ban nãy chỉ là tức tối đấu võ mồm với Vương Dao mà thôi.
Ai ngờ, Hồ Tiểu Chiêu lại cho rằng mình đang khiêu khích anh ta?
Đối phương nói năng xấc xược như thế thì anh cũng không thể sợ được.
“Nói vậy, anh tự tin là mình có thể trị khỏi cho chú Càn?”
Tần Khải bỗng nhiên nở nụ cười khá hài hước.
“Đương nhiên! Nếu tôi tự đề cử mình đến thì đương nhiên có thể thuốc đến bệnh trừ”, Hồ Tiểu Chiêu hất mặt, hết sức tự tin nói.
Vương Dao thấy vẻ mặt nắm chắc phần thắng