Chung Đằng Quân nhìn sắc mặt của Vương Càn biến thành màu gan lợn, mười ngón tay không hiểu sao co quắp, sít chặt như móng vuốt sói, chợt cảm thấy bất an.
Hồ Tiểu Chiêu cắn chặt răng, trong lòng nóng vội, chỉ muốn rút hết toàn bộ kim châm cứu trên người Vương Càn ra.
Anh ta không dám lấy tính mạng người bệnh ra làm trò đùa, lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhà họ Vương chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh ta.
“Tiểu Khải Khải, cháu vẫn nên ra tay chữa trị đi.
.
”.
Xem đến đây, Kỳ Mai Hoa không nhìn tiếp được nữa, vội vàng thúc giục.
Khi nói chuyện, bà ấy vẫn không quên lườm hai người ở trong.
Vương Dao rụt đầu, hiện tại cũng không dám ngăn cản.
Từ lúc Tần Khải nói ra những lời kia, cô ta đã tin Tần Khải thật sự có bản lĩnh.
Ngay cả Vương Tuyết và những người khác cũng nhìn anh với vẻ mặt mong đợi.
Tần Khải gật đầu, dù sao cũng là cháu của bà Kỳ, không thể để xảy ra chuyện gì, vì thế không chút đắn đo đi vào.
“Thời điểm mấu chốt, còn phải đại sư ra tay.
.
”.
Tần Khải cũng học theo bộ dạng đầy tự tin của Hồ Tiểu Chiêu lúc trước, ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt đắc ý.
Hồ Tiểu Chiêu rất khó chịu hừ lạnh một tiếng, anh ta cảm thấy Tần Khải bước vào vào lúc này, hoàn toàn là cố ý làm anh ta khó chịu.
Rõ ràng anh vừa nhìn đã có thể nhìn ra nguyên nhân bệnh, còn để cho anh ta vào trước thử tay nghề, rõ ràng là đào hố cho anh ta nhảy.
“Hừ! Tuy rằng tôi vẫn chưa học thành nghề, nhưng từ nhỏ đã luyện châm pháp, thuật châm cứu so với những chuyên gia mấy chục năm kinh nghiệm chỉ mạnh chứ không yếu hơn”.
Hồ Tiểu Chiêu không muốn mất mặt trước mặt Tần Khải, kiên trì phản bác lại một câu.
“Đã lúc này rồi, còn ra vẻ nữa?”
Tần Khải sờ sờ cằm, trên mặt đầy vẻ khinh thường.
“Tôi ra vẻ cái gì! Cho dù anh chữa trị, cũng không nhất định có thể chữa khỏi!”, Hồ Tiểu Chiêu có chút uấn giận nói.
Anh ta xem như đã nhìn ra, Tần Khải người này rõ ràng là cố ý gây khó dễ với anh ta.
Dám tính kế tao à, thằng nhóc, về sau tao sẽ từ từ xử lý mày!
Hồ Tiểu Chiêu thầm mắng vài câu trong lòng.
“Không phục à, vậy chúng ta cá cược gì đây? Nếu tôi có thể chữa khỏi ngay tại đây, anh có phải nên bái tôi làm thầy?”
Tần Khải tự hỏi trong lòng, người này dựa vào cái gì lại tâm cao khí ngạo như thế, không coi ai ra gì?
Nhưng anh đột nhiên lại nhớ đến điều gì, tiếp tục nói: “Thiếu chút nữa đã quên, anh là truyền nhân của nhà họ Đổng, không thể bái hai sư phụ đâu, nói thật, loại người tài năng tầm thường như anh không đủ tư cách làm đồ đệ của tôi, như vậy đi, nếu tôi có thể chữa khỏi, anh phải đưa cho tôi một triệu tệ thế nào!”
“Mẹ kiếp…”
Hồ Tiểu Chiêu tức giận đến khóe miệng giật giật, người này là tên hám tiền sao, hay là chưa từng nhìn thấy tiền? Đòi một khoản lớn!
“Nếu chữa không khỏi thì sao!”
Nhưng mà anh ta vẫn nhịn cơn giận trong lòng xuống, cắn răng chất vấn.
Theo anh ta thấy, Tần Khải chắc chắn cũng không thể chữa khỏi.
Anh ta là thiên tài được rất nhiều chuyên gia trong giới Đông y công nhận, ba tuổi đã bắt đầu học thuật Đông y, mười lăm tuổi bắt đầu có thể độc lập hành nghề y, nhìn trong cả nước, cũng không nhất định có thể tìm được thiếu niên thiên tài có thiên phú xuất sắc như anh ta.
Trái lại Tần Khải, đoán chừng đến châm kim cũng không biết, lấy cái gì chữa bệnh?
“Chữa không khỏi, tôi bái anh làm thầy, trả cho anh một triệu tệ”.
Tần Khải vẫn cợt nhả như trước, lúc nói chuyện cũng không hề chớp mắt.
Hồ Tiểu Chiêu vừa nghe, trong mắt chợt loé sáng.
“Được! Tôi ngược lại muốn nhìn xem anh chữa như thế nào, chữa không khỏi, nhà họ Vương cũng sẽ không tha cho anh”.
Hồ Tiểu Chiêu cười lạnh nói.
Người nhà họ Vương lúc này đang nhìn chằm chằm vào Tần Khải giống như hổ rình mồi.
“Hôm nay nếu anh không chữa khỏi, tôi sẽ đánh gãy chân của anh!”
Vương Dao cũng sốt ruột hét to một tiếng.
Tần Khải lại cười nhẹ.
Đoán chừng trong lòng tiểu ma nữ này chỉ mong sao anh chữa không khỏi, để nhân cơ hội giáo huấn anh.
Nói thật, hành vi và lời nói của Tần Khải làm cho bọn họ vô cùng nghi ngờ.
Tài năng chém gió của người này không ai có thể địch lại, nhưng đến bây giờ vẫn chưa bộc lộ tài năng, không ai biết anh rốt cuộc có biết y thuật hay không.
“Vậy cô nên mở to mắt một chút, nhìn cẩn thận, tôi dạy cho cô biết làm sao trị chứng mất ngủ”.
Nói xong, Tần Khải lấy từ trong hộp kim ở bên cạnh ra bốn cây kim bạc mới, chỉ dùng hai ngón tay vê bốn cây kim bạc này, đi tới bên cạnh giường bệnh.
Chung Đằng Quân nhìn thấy thủ pháp vê kim của anh, kinh ngạc không thôi.
“Thủ pháp này, sợ rằng phải có ba mươi năm kinh nghiệm trở lên.
.
”.
Hồ Tiểu Chiêu