Chương 187
Ngay cả Triệu Băng Linh cũng nghi ngờ liệu Tần Khải có thực sự dám động vào Lý Tiếu Lai hay không.
Rốt cuộc, khoảng cách giữa hai người là quá lớn và địa vị của họ quá chênh lệch.
Nhà họ Lý là gia tộc hàng đầu ở Trung Hải, người thường đều không dám chọc vào.
Về phần Tần Khải, anh chỉ là một bác sĩ quèn biết vài cách chữa bệnh làng nhàng mà thôi.
“Thôi bỏ đi, mày mà cũng xứng làm kẻ thù của nhà họ Lý sao? Cũng không chịu ra ngoài hỏi xem nhà họ Lý là thế lực như thế nào!”
“Ha ha, ranh con, suy nghĩ kỹ một chút, dám động đến anh họ của tao nghĩa là mày đang chống lại toàn bộ nhà họ Lý!”
Người nhà họ Lý thi nhau lên tiếng uy hiếp Tần Khải, thái độ vô cùng trịch thượng.
Lưu Hiểu Vi muốn đổ thêm dầu vào lửa nên cũng hét lên: “Đúng vậy, nói không thì ai chẳng nói được? Giỏi thì thử đụng tới cậu chủ Lý thật xem!”
Triệu Hoành Quang mặc dù không nói gì, nhưng trong mắt ông ta đầy sự chờ đợi.
Chỉ cần Tần Khải chọc giận Lý Tiếu Lai thì kết cục chắc chắn rất thảm.
Hai vợ chồng nhà họ đã nhiều lần bị thua thiệt vì Tần Khải nên từ lâu đã coi anh như cái gai trong mắt, như cái dằm trong da thịt.
Giờ bọn họ đang nghĩ nếu mượn được tay nhà họ Lý để trừ khử Tần Khải thì đúng là chuyện tốt.
“Tần Khải, anh đừng kích động”.
Triệu Băng Linh cau mày, sợ rằng Tần Khải kích động mà ra tay nên thấp giọng nhắc nhở anh.
Mọi chuyện xảy ra là do Triệu Băng Linh, mặc dù cô cũng là nạn nhân nhưng nhìn thấy Tần Khải lâm vào tình cảnh này cũng khiến Triệu Băng Linh thực sự
Theo cô, kết cục tốt nhất hiện nay là dừng lại đúng lúc.
Chỉ cần Tần Khải bảo vệ cô không bị Lý Tiếu Lai làm nhục là đã tốt lắm rồi.
Cô không dám nghĩ đến những kỳ vọng ngông cuồng khác, càng không muốn Tần Khải vì mình mà gặp rắc rối.
“Dám động vào tao không? Một thằng nhà quê chân đất mắt toét, dù tao có cho mày thêm một lá gan thì mày cũng chẳng dám đâu”, Lý Tiếu Lai nghe Triệu Băng Linh nói đỡ cho Tần Khải thì cười lạnh rồi nói bằng giọng chua chát.
“Mười giây.”
Tần Khải hoàn toàn bỏ ngoài tay những lời gièm pha đó và hất nhẹ cổ tay.
Thấy anh tựa hồ sắp ra tay, trong mắt Lý Tiếu Lai thoáng hiện lên một tia sợ hãi. Nhưng rất nhanh, hắn lấy lại dáng vẻ cao ngạo trịch thượng như thường lệ.
“Ranh con, mày phải suy nghĩ kỹ, hôm nay nếu như dám động đến tao, toàn bộ nhà họ Lý nhất định sẽ không buông tha cho mày!”
“Đến lúc đó đừng nói là mày, ngay cả nhà họ Triệu cũng sẽ không có cơm mà ăn!”
“Thật sao? Nói nghe cũng oai đấy, nhưng thật đáng tiếc…”
Tần Khải nhìn chằm chằm vào Lý Tiếu Lai với nụ cười trong mắt. Anh nói đến nửa câu thì đột ngột dừng lại.
“Đáng tiếc cái gì?” Lý Tiếu Lai cau mày khó hiểu hỏi.
Nhưng lời vừa nói ra, hắn còn chưa kịp phản ứng thì một bóng đen đột nhiên bao phủ lấy hắn.
Lý Tiếu Lai không chuẩn bị trước nên đứng chết trân ngay tại chỗ.