Chương 222
Khi Bưu Tử đã nằm ra đất, những người khác mới có thể nhìn thấy rõ trán của Bưu Tử đã bị Tần Khải đâm một cây kim bạc vào.
“Nghe cho rõ, hôm nay tôi tới đòi nợ ông chủ của các người, ai không có mắt ngăn cản tôi thì tự gánh lấy hậu quả!” Tần Khải phủi phủi tay tay, nở nụ cười nói.
“Mẹ kiếp, thằng ranh này cũng mạnh mồm thật đấy, xử lý hắn cho tôi!”
“Cùng lên đi, chết tiệt, dám tới công ty chúng ta làm loạn. Đúng là chán sống rồi!”
“Thằng ranh, mày dám đánh anh Bưu, tao sẽ giết mày!”
…
Mặc dù cách Tần Khải ra tay khiến bọn họ khá sốc, nhưng quân số của họ lên tới hơn hai chục người nên đương nhiên vẫn chưa cảm thấy bị đe dọa.
Sau một vài tiếng la hét, tất cả bọn họ đều lao về phía Tần Khải.
Đối thủ vừa đông mà mỗi người trong số họ đều vô cùng cường tráng.
Tần Khải thì chỉ có một mình, anh lắc đầu cảm thán.
Những kẻ này, mặc dù có vẻ ngoài mạnh mẽ nhưng không hơn gì đám lâu la côn đồ.
Tần Khải thực sự không coi họ là cái đinh gì.
Tần Khải cầm vài chiếc kim bạc còn lại trong tay, quyết định không nhẹ tay nữa. Anh cầm kim đâm vào một người lao về phía mình.
Vài tiếng hét vang lên, đám côn đồ đó mỗi người ôm chặt một vị trí khác nhau, ngã xuống với vẻ mặt đau đớn.
Một số ít người phía sau nhìn thấy cảnh này, trong lòng hơi do dự, nhưng rất nhanh, cũng nghiến răng lao về phía Tần Khải.
“Rượu mừng
Tần Khải điềm nhiên nở nụ cười, không cầm kim bạc nữa mà đích thân ra tay luôn.
Tên lực lưỡng đứng gần nhất thấy Tần Khải giơ nắm đấm lên thì lập tức cười lạnh đắc ý.
Có điều, miệng hắn còn chưa kịp giãn hết cỡ thì một tiếng thét chói tai đã vang lên.
Hai nắm đấm chạm vào nhau.
Nhưng người chiếm ưu thế không phải tên côn đồ to cao lực lưỡng mà lại là Tần Khải trông có vẻ yếu đuối kia
“Mẹ kiếp! Gãy rồi, á!”
Tiếng xương gãy nghe giòn tan, tên côn đồ ôm lấy tay mình kêu la thảm thiết rồi không ngừng lùi về phía sau.
Mấy kẻ vừa tới gần Tần Khải cũng bị anh nhanh chóng xử lý trong vài cước.
Từ lúc bắt đầu động thủ đến nay còn chưa tới ba phút, vậy mà hơn hai chục người của đối phương đa phần đã nằm rạp dưới đất như ngả rạ.
Còn bốn năm người chưa kịp lao tới thì lúc này mặt đầy e dè, vội vã lùi xuống, không dám lại gần Tần Khải.
Từ nhỏ sống trong rừng sâu cùng sư phụ, thứ Tần Khải tiếp xúc nhiều nhất không phải con người mà là đám dã thú khát máu hung tợn.
Cho dù là mãnh hổ hay những con gấu hung dữ cũng đều từng qua tay Tần Khải.