Tiểu Thần Y Xuống Núi

Chương 224


trước sau

Chương 224

Nắm đấm của Thiệu Cương đã đục một lỗ lớn trên tấm tường vừa trang trí.

“Đến tuổi này rồi, làm việc cho đám người “tử tế” ngoài kia thì có tiền đồ gì? Anh Hổ trả giá cao, cho nên tôi có trách nhiệm bảo vệ anh Hổ thật tốt. Còn cậu, ha ha…dám khiêu khích tôi, giờ tôi sẽ cho cậu biết, hối hận mùi vị thế nào!”

“Ồ? Cố chấp như vậy sao, xem ra chúng ta không thể giải quyết bằng lời nói được rồi, cũng không còn gì để nói nữa. Tần Khải nở nụ cười, sau đó cũng vào tư thế chiến đấu.

Những gì anh học được không phải là một môn phái võ chính tông nào.

Một nửa là do tỷ thí với sư phụ, nửa còn lại là kinh nghiệm mà anh tự đúc rút dựa trên quá trình chiến đấu với đám thú hoang trong rừng.

Thấy tư thế của Tần Khải chẳng ra đâu vào đâu, Thiệu Cương đột nhiên bật cười chế nhạo, càng không coi Tần Khải ra gì.

Thiệu Cương lại vung nắm đấm vừa to vừa nặng của mình, tấn công vào những chỗ hiểm trên người Tần Khải.

Nếu cú đấm này trúng đích thì Tần Khải không chết tại chỗ thì cũng phải đưa vào phòng cấp cứu.

Đối phương ra đòn vô cùng hiểm ác, không hề có chút nương tay.

Tần Khải vẫn bình tĩnh né đòn.

Nắm đấm của Thiệu Cương có vẻ rất mạnh, nhưng so với con hung thú mà Tần Khải đã giết, ông ta vẫn yếu hơn một chút.

Chỉ là quyền pháp của Thiệu Cương hơi đặc biệt, cho nên Tần Khải nhất thời chưa khuất phục được ông ta.

Mấy lần nắm đấm của ông ta đánh tới, Tần Khải không hề né

tránh mà đưa tay đỡ quyền.

“Đánh hay lắm!”

Khi nắm đấm của hai người va chạm lần thứ bảy, Tần Khải dường như không biết đau, càng đánh càng hăng.

Thiệu Cương cũng thu lại nắm đấm, vội vàng vẩy cổ tay một cái. Ông ta cau mày lại, đã cảm thấy có chút đau.

Thiệu Cương ý thức rất rõ về sức mạnh của bản thân, ông ta từng tham gia giới quyền anh ngầm. Khi còn rất trẻ, Thiệu Cương đã giành được nhiều vị trí đầu bảng. Với lý lịch đó, sau khi có gia đình ông ta mới sống kín tiếng hơn và đi theo Trần Hổ.

Thiệu Cương, người nghĩ rằng mình đã trải qua nhiều trận chiến, lần đầu tiên phải nao núng trước Tần Khải.

Ông ta càng đánh càng kinh ngạc, Thiệu Cương tự hỏi không biết người thanh niên đứng trước mặt mình có phải là người bình thường hay không.

Thiệu Cương đột ngột lùi lại, vội vàng mở rộng khoảng cách, từ trong túi áo khoác da lấy ra một cặp nhẫn sắt với ánh mắt dữ tợn, đeo vào tay.

Nắm đấm của ông ta quấn đầy gai nhọn của nhẫn sắt, cười lạnh nói: “Ranh con, ép tôi ra tay thật, lần này cậu chết chắc!”

Với hung khí trong tay, Thiệu Cương cười lạnh rồi tiếp tục tung nắm đấm.

So với Thiệu Cương giờ đã có thêm hung khí trong tay, Tần Khải tay không tấc sắt nên có vẻ rơi vào thế yếu.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện