Tống Nhan sững người, sau đó ngã khuỵ bên cạnh Triệu Băng Linh rồi bật khóc nức nở.
Triệu Diệu Quang gào lên, đôi mắt đỏ hoe, ông ấy túm lấy Trần Hải rồi gầm lên với vẻ không dám tin: “Bố tôi chỉ bị hôn mê thôi mà? Tại sao lại thành ra thế này?”
Trần Hải thoáng qua vẻ hoảng loạn, sau đó nhanh chóng đã bình thường trở lại.
Tuy nhà họ Triệu cũng khá có thế lực ở Trung Hải, nhưng Trần Hải cũng là bác sĩ hàng đầu ở đây nên không việc gì phải sợ ai hết.
Ông ta đã kết luận bệnh nhân không qua lời thì còn ai dám nghi ngờ?
“Ông Triệu, xin ông tự trọng!”
Ông ta hất tay Triệu Diệu Quang ra rồi lạnh mặt nói: “Tuy ông cụ chỉ bị thương ngoài da, nhưng tim không tốt, đã thế còn bị kích động quá lớn dẫn tới đau tim.
Tôi đã cố gắng hết sức rồi rồi nhưng vẫn lực bất tòng tâm”.
Nói xong, ông ta đẩy Triệu Diệu Quang ra, khiến ông ấy lảo đảo lùi lại, nếu không nhờ Tần Khải giơ tay ra đỡ thì chắc Triệu Diệu Quang đã ngã dúi dụi rồi.
Triệu Băng Linh tái mặt rồi cắn răng nói: “Nhưng bệnh tim của ông tôi đã chữa khỏi từ mười năm trước rồi mà!”
Trần Hải hừ lạnh nói: “Bệnh tim của ông cô nặng như thế thì chữa khỏi kiểu gì? Đã thế còn khỏi từ mười năm trước ư? Nhà cô tìm được thần tiên ở đâu à? Thôi, mau đưa người mất về đi, chiều tôi còn có ca phẫu thuật, không rảnh nói chuyện mãi với các người”.
“Bác sĩ…”, Triệu Băng Linh không ngờ Trần Hải lại ăn nói vô trách nhiệm như thế, cô tức đến mức tái mặt, nhưng lại không thể làm được gì.
“Ông có chắc là… bệnh nhân mất rồi không?”
Đúng lúc này, một giọng nói đầy chế nhạo chợt vang lên.
Ngay sau đó, bầu không khí chợt tĩnh lại.
Mọi người đều sững sờ trước câu nói của Tần Khải, đến Triệu Băng Linh cũng phải ngạc nhiên.
Một lát sau.
Trần Hải là người hoàn hồn đầu tiên, ông ta cau có mặt mày, y thuật của ông ta đứng đầu viện này, câu hỏi của Tần Khải chẳng khác nào vả vào mặt ông ta.
“Này, cậu nói thế là có ý gì hả? Có phải cậu nghi ngờ năng lực của tôi không?”
Trần Hải chỉ vào mặt Tần Khải rồi chất vấn.
Tần Khải đã bực mình với hành động của Trần Hải từ nãy, với anh mà nói thì một người vô trách nhiệm với bệnh nhân không xứng đáng làm bác sĩ.
Ngày trước, để anh rèn luyện y thuật, ông nội đã bắt rất nhiều chim trời cá nước về cho anh chữa trị, anh mà làm chết con nào là ăn đòn con ấy.
Tần Khải hẩy mũi theo thói quen rồi nói: “Không phải tôi nghi ngờ, mà là khẳng định… Tôi thấy bệnh nhân vẫn còn cứu được”.
Mọi người nghe xong càng thếm mù mờ, người đã chết rồi thì cứu kiểu gì nữa?
Trần Hải bật cười nói: “Đúng là ngu dốt, cậu là bác sĩ à? Thế cậu nói cho tôi biết cách chữa trị đi, để tôi xem cậu định cải tử hoàn sinh thế nào”.
“Làm gì có chuyện cải tử hoàn sinh”.
Ngô Bình bẻ cổ rồi liếc xéo Trần Hải: “Vì bệnh nhân đã chết đâu?”
Bụp!
Anh vừa nói dứt câu thì một cô điều dưỡng làm rơi giấy tờ trong tay xuống đất.
Cô ấy đầy vẻ hoảng hốt, cô điều dưỡng đứng cạnh cũng vô thức lùi lại, cả hai cùng sợ tái mặt.
Họ đã tận mắt nhìn thấy ông cụ nhà họ Triệu tắt thở, giờ lại có người bảo ông cụ chưa chết, điều này quá mức đáng sợ.
“Ăn nói lằng nhằng, tim không còn đập nữa, mạch cũng không thấy đâu… thế thì sống kiểu gì?”
Trần Hải trừng mắt lườm Tần Khải rồi gào lên, nhưng vẫn chưa hết tức.
Tự dưng ông ta cũng thấy chột dạ rồi lạnh sống lưng.
Nhưng người nhà họ Triệu nghe Tần Khải nói xong thì lại sững người, sau đó sáng mắt lên.
Mười năm trước, sư phụ của Tần Khải đã cứu sống ông cụ nhà họ Triệu.
Sau đó nhờ một thời gian điều dưỡng, bệnh tim của ông cụ đã khỏi.
Nếu Tần Khải là đệ tử của người đó thì khéo có thể tạo ra kỳ tích.
“Tần Khải, anh nói… thật chứ?”
Triệu Băng Linh run giọng nói, sau đó túm lấy tay của Tần Khải với vẻ kích động.
“Ớ… đau đau…”
Móng tay của Triệu Băng Linh rất dài, Tần Khải không phòng bị nên bị cô bấu chặt nên giờ đang đau điếng.
“Bỏ tay ra đã… Tôi nói thật, giờ tôi sẽ cứu người ngay”.
Tần Khải đứng im không dám cử động, vì sợ móng tay của Triệu Băng Linh sẽ cắm xuống sâu hơn.
Bấy giờ, Triệu Băng Linh