Trong phòng làm việc tổng giám đốc tập đoàn Triệu Thị, Triệu Băng Linh để điện thoại xuống, mày cau chặt.
Vì rất nhiều nguyên nhân mà hiện giờ tập đoàn Triệu Thị đang đối mặt với nguy cơ khủng hoảng nghiêm trọng.
Cách đây không lâu, gia tộc gửi tin đến, rất có khả năng nhà họ Lý trước giờ đều có thù hằn với nhà họ Triệu sẽ gây rối, nhân cơ hội cưỡng ép thu mua tập đoàn Triệu Thị.
Ông cụ Triệu trong điện thoại dặn đi dặn lại cho dù Triệu Băng Linh làm thế nào thì cũng phải nghĩ cách bảo vệ gia nghiệp của nhà họ Triệu.
Nhưng nhà họ Lý dễ đối phó vậy sao?
Triệu Băng Linh chưa kịp nghĩ ra cách giải quyết, thư ký của cô đã hoảng hốt đẩy cửa bước vào.
“Sếp, có người nhà họ Lý đến, hình như là vì chuyện liên quan đến khủng hoảng của công ty, họ kiên quyết muốn gặp cô, đang cãi nhau với tiếp tân”.
“Nhanh vậy à?”
Nghe thư ký nói thế, Triệu Băng Linh rất ngạc nhiên nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Cô lập tức thông báo với lễ tân, cho dù thế nào cũng phải ngăn họ lại cho tôi, đừng để họ lên đây”.
“Vâng, vâng, tôi đi ngay”.
Thư ký vội vàng gật đầu, còn chưa kịp bước ra ngoài thì bên ngoài đã vang lên giọng cười kỳ quái.
“Ha ha, sếp Triệu sợ chúng tôi như thế chẳng lẽ là có mưu đồ gì không thể nói à?”
“Haizz, nghe mọi người nói cánh cửa nhà họ Triệu cao ngất ngưỡng, hôm nay xem như được tận mắt nhìn thấy”.
Hai người đều quay đầu lại nhìn, chỉ thấy mấy người thanh niên mặc đồ vest, mỉm cười nhàn nhã bước vào văn phòng Triệu Băng Linh.
Thư ký hốt hoảng đứng nguyên tại đó: “Sếp, chuyện này…”
Bây giờ Triệu Băng Linh không có thời gian để tâm đến thư ký, nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt của mình, lập tức trở thành người phụ nữ mạnh mẽ.
Nhưng không để Triệu Băng Linh nói gì, mấy người nhà họ Lý chẳng chút khách sáo nào, cứ như bước vào công ty nhà mình vậy.
Có người ngồi xuống bắt chéo hai chân, tiện tay cầm lấy tác phẩm nghệ thuật được đặt trên bàn làm việc, còn chậc chậc mấy tiếng.
Cũng có người nghịch mấy chậu cây mà Triệu Băng Linh yêu thích, tay nhào nặn những nụ hoa.
Lý Tiếu Lai dẫn đầu thách thức nở nụ cười, không khách sáo ngồi xuống sofa.
Đám người này ngang tàng vô lý như đám giặc bước vào thôn, làm cho thư ký của Triệu Băng Linh hoảng sợ, mặt mày tái nhợt.
Sắc mặt của Triệu Băng Linh cũng rất khó coi.
Cô là tổng giám đốc điều hành của tập đoàn Triệu Thị, là chủ nhân phòng làm việc này.
Người nhà họ Lý ngang ngược, kiêu ngạo như vậy rõ là không xem Triệu Băng Linh ra gì.
“Tiểu Trương, ở đây không có việc gì rồi, cô ra ngoài đi”.
Phất tay bảo thư ký ra ngoài, Triệu Băng Linh lộ ra vẻ lạnh lùng.
Hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cơn giận.
Ánh mắt tránh khỏi mấy người nhà họ Lý, lạnh lùng nói: “Các người đến đây làm gì? Nơi này là tập đoàn Triệu Thị, không phải nhà họ Lý.
Tôi cảnh cáo các người, lập tức ra khỏi đây, nếu không tôi báo cảnh sát đấy”.
“Bốp!”
Một âm thanh rõ to vang lên.
Triệu Băng Linh trợn to mắt nhìn.
Bức tượng Phật cổ thời Minh mà cô thích nhất đã bị đập vỡ.
Còn kẻ đầu sỏ là một thanh niên nhà họ Lý lại tỏ ra xởi lởi đầy giả tạo: “Xin lỗi nhé, thật xin lỗi sếp Triệu, nhất thời trượt tay, trượt tay thôi, ha ha…”
Không đợi Triệu Băng Linh lên tiếng, một bên khác lại vang lên tiếng choang.
Một chậu hoa lan mà Triệu Băng Linh đặt trên cửa sổ bị đập vỡ.
“Trượt tay, tôi cũng trượt tay, ha ha…”
Người nhà họ Lý cười mỉa, nhấc chân đạp lên hoa lan bị vỡ.
Nào có bộ dạng xin lỗi chứ?
“Các… các người! Bắt nạt người quá đáng đấy, có còn biết tôn trọng luật pháp nữa không hả”.
Triệu Băng Linh đập bàn đứng dậy, cũng không thể kiềm chế được cơn giận nữa.
Nhưng đối mặt với Triệu Băng Linh đang nổi giận, hai người đập vỡ đồ đó không chỉ không sợ mà ngược lại còn khoanh tay, thích thú nhìn chằm chằm mặt Triệu Băng Linh.
“Luật pháp? Ha ha… Sếp Triệu, cô đùa vui thật đấy, đã lúc này rồi mà cô còn vờ vịt với bọn tôi à? Nói đi, tiền nợ của nhà họ tôi, cô định giải quyết thế nào?”
“Hiện giờ kinh tế suy thoái, ông cụ cũng không lạc quan với việc làm ăn trong tương lai nên chúng ta mong sếp Triệu có thể mau chóng trả