Triệu Hoành Quang từ xa nhìn lại, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng trong lòng không khỏi cười thầm.
Lưu Hiểu Vi thậm chí còn kích động hơn, ôm chặt đùi Triệu Hoành Quang.
Trong bữa tiệc gia đình, cô ta bị Tần Khải bóc mẽ, suýt thì bị vạch mặt.
Hai vợ chồng từ lâu đã vô cùng oán hận Tần Khải, hôm nay còn bị Tần Khải quật ngã xuống đất.
Thấy Tần Khải sắp gặp xui xẻo, Triệu Hoành Quang và Lưu Hiểu Vi trong lòng thầm nhủ đúng là ông trời có mắt.
Rất nhiều người đã vây xung quanh, nhưng Tần Khải vẻ mặt vẫn điềm nhiên như không.
Anh hoàn toàn không quan tâm tới lời cảnh cáo của Lý Tiếu Lai mà chỉ cười nhẹ: "Ồ, bây giờ anh đang tức giận sao? Tôi nói này anh bạn, hình như anh đang bắt nạt vợ chưa cưới của tôi chứ nhỉ? Có tức thì cũng không đến lượt anh tức mới phải.
Bỏ đi bỏ đi, có lắp sáu quả óc chó vào thì cũng không bù đắp được cái não tàn của anh.
Tôi đôi co với anh thì khác nào đàn gảy tai trâu?"
"Hừ……"
Tần Khải vừa dứt lời, bên phía người nhà họ Lý đã có tiếng hừ lạnh.
Bọn họ đã từng thấy nhiều kẻ không sợ chết, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải một kẻ liều lĩnh như Tần Khải.
Dám chọc tức Lý Tiếu Lai như vậy thì chẳng khác nào đang nhảy múa trước cung điện của Diêm Vương.
"Chết tiệt, tức muốn chết!" Lý Tiếu Lai đập bàn và nhảy dựng lên khi nghe những lời đó.
Một người từ nhỏ đã được nuông chiều lại cao ngạo như Lý Tiếu Lai thì làm sao có thể chịu đựng uất ức như vậy?
Ngay cả Triệu Băng Linh cũng dở khóc dở cười, nhìn Tần Khải chằm chằm như thể đang nhìn một thanh niên sắp sửa "tử vì đạo".
Lúc này, ngay cả cô cũng không giúp được gì.
"Có muốn uống mấy viên Ngưu Hoàng giải độc cho tĩnh tâm lại không? Không kiểm soát được cơn giận là do bình thường anh không chịu tu dưỡng nhân phẩm.
Mọi người đều đã nhìn ra, nếu như anh tức giận mà chết thì cũng không liên quan gì đến tôi đâu nhé".
Tần Khải làm bộ ngây thơ vô hại khoát khoát tay.
"Chết đi, hôm nay mày phải chết!"
Lý Tiếu Lai hai mắt đỏ lừ, tức giận gầm lên một tiếng.
Giọng hắn ta có chút khàn khàn, có vẻ như thực sự vô cùng tức giận.
Tần Khải nhún vai một cách thờ ơ, ngoắc ngón tay về phía Lý Tiếu Lai: "Nào, đừng hèn nhát thế, để tôi xem năng lực của anh đến đâu".
"Đánh, đánh chết hắn, hắn làm tôi tức điên lên rồi! Tên khốn nạn này, hôm nay nếu không giết được mày thì tao không còn mang họ Lý!"
Lý Tiếu Lai đá vào chiếc ghế văn phòng.
Hắn còn chưa làm gì được Tần Khải thì đã nghiến răng ken két vì đau.
Đám vệ sĩ xung quanh thấy cảnh này thì đực mặt ra, sau đó nhanh chóng vây lấy Tần Khải ở giữa.
Những thành viên nhà họ Lý thì đứng im, nhìn cảnh này với vẻ mặt kỳ lạ.
Để Tần Khải tiếp tục nói như thế này thì chỉ e Lý Tiếu Lai thực sự có thể tức đến chết.
Có điều, những ngày tháng tốt đẹp của Tần Khải đến đây là chấm dứt rồi!
"Đánh thật mạnh cho tôi! Đánh gãy chân chó của hắn, phế bỏ cánh tay của hắn! Tên khốn nạn này, mày tiếc rẻ con đàn bà này sao? Được, tao sẽ chơi nó trước mặt mày!"
Lý Tiếu Lai điên tiết nhìn Tần Khải.
Đôi mắt hắn nhìn Triệu Băng Linh cũng vô cùng hung hãn và ác độc.
"Lý Tiếu Lai, anh đi quá giới hạn rồi đấy!"
Tần Khải ban đầu còn bình thản, giờ đột nhiên nheo mắt lại và giọng nói của anh cũng trở nên vô cùng lạnh lùng.
"Họ Lý cũng có thể coi là gia tộc lớn, đường đường là cậu chủ nhà họ Lý lại đi đối phó với một cô gái chân yếu tay mềm.
Thật đáng xấu hổ, quả là thứ hạ đẳng! "
"Tao hạ đẳng? Được, hôm nay để ông đây cho mày thấy thế nào là hạ đẳng.
Mày làm gì được tao? Hahaha...!Thằng nhà quê khốn nạn, mày không phải muốn nói lý sao? Hôm nay tao sẽ nói cho mày biết rằng ai có nắm đấm mạnh hơn thì là người có lý!"
Lý Tiếu Lai cười lạnh, giọng điệu cực kỳ tục tĩu.
Hắn dường như đang cố tình chọc giận Tần Khải.
Chỉ trong tích tắc, nụ cười trên mặt Tần Khải đột nhiên tiêu tan, một sự lạnh lùng thấu tâm can toát ra từ anh.
Mặc dù anh và Triệu Băng Linh đã lên kế hoạch ly hôn từ lâu, giữa họ cũng không có quan hệ gì sâu đậm.
Nhưng Tần Khải sẽ không bao giờ ngồi yên nhìn Triệu Băng Linh bị sỉ nhục.
Mọi người đều có giới hạn của riêng mình.
Thật không may, Lý Tiếu Lai đã nhiều lần phá vỡ giới hạn của Tần Khải.
Hắn nhắm mắt làm ngơ trước những lời cảnh báo lặp đi lặp lại của anh, thậm chí nhiều lần còn cố tình khiêu khích.
Những thứ không bằng súc sinh như vậy, Tần Khải đương nhiên sẽ không để hắn được chạy lung tung.
"Các người nếu không muốn