“Tần Khải à, chúng, chúng tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi! Nếu không nói giúp nhà họ Lý, ngay cả chúng tôi cũng sẽ gặp xui xẻo.
Chúng tôi không còn cách nào khác!”, Triệu Hoành Quang ngừng lại, chật vật cất lời.
Nhưng ông ta còn chưa nói xong, trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
Đối diện Tần Khải, Triệu Hoành Quang có cảm giác một luồng sức ép cực lớn đang bao trùm đỉnh đầu, ép đến mức khiến ông ta không cử động được.
“Nên ông đem bán cháu gái ruột của mình?”, Tần Khải nheo mắt chất vấn, lắc đầu một cách thất vọng.
“Chẳng phải vẫn còn có cậu sao? Nói gì đi nữa thì chúng tôi cũng là trưởng bối, cậu muốn mạo phạm trưởng bối đấy à!”
Thấy mềm mỏng không được, Lưu Hiểu Vi lập tức chuyển sang thái độ cứng rắn, hung hăng giở giọng đe doạ.
Tần Khải cười mà như không, châm chọc lại ngay tức thì: “Trưởng bối? Bà vẫn biết mình là trưởng bối à? Những chuyện mà bà đã làm có xứng với tiếng ‘bác gái’ mà Băng Linh gọi bà không!”
“Tôi…”
Đối mặt với lời chất vấn của Tần Khải, Lưu Hiểu Vi lập tức chùng xuống, trông chẳng khác gì quả cà héo rũ.
Triệu Hoành Quang lại càng lúng túng, không nói được gì.
Tần Khải quét mắt nhìn, hai người họ đều cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Trong lòng họ biết rõ, xét về tình hay lý, lập trường của họ đều không vững chắc.
Cắn chặt không buông thân phận trưởng bối, bởi đó chính là miếng vải che đậy cuối cùng của hai người họ.
Tiếc rằng ở trước mặt Tần Khải, bất kỳ sự giảo biện nào cũng trở nên vô cùng nhạt nhoà và yếu ớt.
“Làm theo lời tôi nói, tát nhau ba cái, để nhớ cho kỹ.
Đây là sự lựa chọn duy nhất của hai người.
Tôi đã rất nể mặt hai người rồi, đừng tiếp tục thử thách lòng kiên nhẫn của tôi”.
Ánh mắt của Tần Khải dừng lại trên người họ, giọng nói lạnh lùng hơn nhiều.
Rất rõ ràng, anh không còn kiên nhẫn nữa.
Tần Khải bảo Triệu Băng Linh rời đi chính vì nghĩ đến mặt mũi nhà họ Triệu.
Nếu không thì anh đã không dễ tính đến vậy.
“Tần Khải, cậu… sao cậu lại vô lý như vậy! Cậu chỉ là rể, Triệu Băng Linh còn chưa gả đi, chuyện nhà tôi không đến lượt cậu can thiệp!”
Lưu Hiểu Vi không cam lòng, nghiến răng tranh cãi.
Tựa như nắm được cọng rơm cứu mạng, Triệu Hoành Quang liền hùa theo: “Đúng thế! Chúng tôi là trưởng bối của Băng Linh.
Cậu làm như thế với chúng tôi sẽ bị trời phạt đấy!”
“Hừ! Xem ra tôi đã đánh giá thấp trình độ mặt dày của hai người.
Nói đi, muốn tự ra tay hay là để tôi giúp hai người đây?”
Tần Khải vặn vặn cổ tay, ra vẻ chuẩn bị đánh người.
Triệu Hoành Quang và Lưu Hiểu Vi sợ hãi đến mức hối hận ngay lập tức, gương mặt biến sắc.
“Đừng, đừng ra tay, để chúng tôi tự làm!”
“Này…”
Triệu Hoành Quang còn định nói gì đó thì Lưu Hiểu Vi đã vung tay tát thẳng vào mặt ông ta.
Chát!
Âm thanh chát chúa vang lên.
Triệu Hoành Quang ôm lấy nửa mặt sưng tấy, nhìn người vợ thứ hai của mình bằng ánh mắt khó tin.
“Mẹ nó, đánh thật đấy à!”
Cơn đau bỏng rát đã kích thích Triệu Hoành Quang.
Cảm giác đau đớn xen lẫn nhục nhã khiến kẻ đã ngoài năm mươi như Triệu Hoành Quang suýt chút nữa đã khóc nấc lên.
Ông ta không thể ngờ Lưu Hiểu Vi thật sự dám đánh mình nặng tay đến vậy.
“Không đánh anh thì cậu ta sẽ đánh em.
Đừng trách em, chỉ còn hai cái nữa thôi.
Anh cố chịu đựng, sẽ qua nhanh lắm!”
Lưu Hiểu Vi nghiến răng giảo biện.
Nếu để Tần Khải ra tay, e là hai người họ sẽ chết ngay tại đây.
“Mẹ kiếp, tôi phải đánh chết cô!”
Khi Lưu Hiểu Vi vừa giơ tay lên, một Triệu Hoành Quang đang nổi trận lôi đình liền vung tay tát một cái, ra tay không hề nhẹ chút nào.
Lưu Hiểu Vi đau đớn hét lên thảm thiết, bản tính chua ngoa lập tức lộ ra.
“Anh, anh dám đánh tôi? Tôi cào chết anh, cùng lắm thì không còn cái nhà này nữa!”
“Rõ ràng là cô ra tay trước! Không còn thì không còn, ai sợ ai!”
Sau hai cái tát, bọn họ đều to tiếng mắng chửi như điên, chẳng mấy chốc đã xảy ra xô xát.
Trong nháy mắt, cả hai đã biến thành kẻ thù không đội trời chung, mắt long sòng sọc, vừa đánh vừa chửi.
“Tại sao tôi lại thích anh kia chứ? Vừa già vừa vô dụng, còn bị tiểu bối làm khó!”
“Là tôi mù mới cưới cô làm vợ kế! Nếu không vì cô chê ông cụ tuổi đã cao, trong nhà đến lượt thằng ba làm chủ sao? Đồ khốn, đều do cô