Đêm đó sau khi tắt đèn, quỷ hồn Nguyễn Tiêu từ thi thể ngồi dậy.
"Tam Nương, đêm nay chị cùng em đi ra ngoài một chuyến đi."
Lý Tam Nương đang ở nỗ lực đọc sách —— là quyển《 3000 câu hỏi thường thức dành cho học sinh tiểu học 》mấy hôm trước Nguyễn Tiêu làm công xong mua về cho cô, cô muốn hiểu biết thường thức xã hội hiện đại này, thuận tiện biết thêm càng nhiều chữ.
Nghe được Nguyễn Tiêu nói, Lý Tam Nương vội vàng buông sách, đáp: "Dạ, Thành Hoàng gia."
Mạnh Vũ và Miêu Tiểu Hằng cũng đều quay đầu, mắt trông mong mà nhìn Nguyễn Tiêu.
Nguyễn Tiêu sửng sốt: "Các em cũng muốn đi cùng à?" Thấy hai người gật đầu, cậu quyết đoán cự tuyệt, "Hai em gà yếu xìu không được, không có năng lực tự bảo vệ mình.
Anh đi làm gặp một đồng nghiệp bị quỷ đi theo, có khả năng đánh nhau đó, Tam Nương có thể hỗ trợ."
Mạnh Vũ sắc mặt hậm hực, nhưng cũng không quá thất vọng.
Dù sao cô cũng là vì bảo vệ Nhan Duệ mới tới, vừa rồi chỉ là nhất thời tò mò thôi, hiện tại Nhan Duệ tùy thời có khả năng gặp nguy hiểm, dù Nguyễn Tiêu thật sự để cô đi theo đi, cô cũng sẽ không đi.
Miêu Tiểu Hằng chính là thật thất vọng rồi —— tiểu quỷ cũng là trẻ con mà.
Bé hít hít mũi nói: "Thật không thể đi hở anh? Em cũng muốn giúp ca ca, muốn học đánh nhau!"
Nguyễn Tiêu thở dài nho nhỏ, qua sờ sờ đầu của bé: "Hiện tại nhiệm vụ chủ yếu của em là chăm chỉ học tập, chờ em học xong mấy thứ nên học rồi, lại dạy em đánh nhau.
Bây giờ không phải không mang em theo, mà là còn chưa tới thời điểm, em là tay mới của Nguyễn ca mà, anh tạm thời không rảnh lo cho em."
Miêu Tiểu Hằng rốt cuộc vẫn là đứa bé ngoan, rất ỷ lại Tiểu Thành Hoàng đã nhận nuôi mình, liền nghe lời gật gật đầu, nói: "Dạ, ca ca, em sẽ chăm chỉ học tập với chị Mạnh Vũ."
Nguyễn Tiêu cười cười, quay đầu nhìn Mạnh Vũ nói: "Học muội*, chuyện trong ký túc xá đều giao cho em.
Cả giáo dục Tiểu Hằng luôn đấy."
(*thật ra lỡ để học trưởng rồi mình để học muội học đệ luôn, ra tiếng việt nó cũng kì kì, ê đàn em)
Mạnh Vũ vội không ngừng mà đáp ứng.
·
Nơi Nguyễn Tiêu mang Lý Tam Nương đi đúng là câu lạc bộ cao cấp kia, Tôn Tử là nhân viên bãi đậu xe, mặc kệ có khách hay không đều phải đứng trông phía trước câu lạc bộ, hơn nữa hôm nay cậu ta trực đêm, phải tới sáng mới có thể về nhà.
Nhưng khi hai quỷ đi vào nơi này, Nguyễn Tiêu lại không nhìn thấy Tôn Tử, cậu nghĩ nghĩ, trực tiếp xuyên qua cửa lớn, tiến vào trong một căn nhà nhỏ bên cạnh.
Nhà nhỏ này chia làm hai tầng, bên ngoài thông thường dùng để cho mấy đàn em hay nhân viên bãi đậu xe thay quần áo, nhưng bên trong còn có một phòng nhỏ ngăn cách, bên trong có một chiếc giường, chính là nơi để bọn họ có thể tìm cơ hội nghỉ ngơi.
Quả nhiên, Tôn Tử đang ngủ ngon lành trên cái giường nhỏ này.
Khách của cậu ta dự định muốn high đến sáng, cho nên cậu ta nhân cơ hội ngủ một lát, dưỡng dưỡng tinh thần, để tránh lúc khách bảo cậu ta lái xe sẽ xảy ra sự cố.
Con quỷ nam kia cũng còn ở, ý thức của hắn vẫn mang bộ dáng không quá tỉnh táo, đang đứng ở mép giường, si ngốc mà nhìn Tôn Tử.
Nguyễn Tiêu đưa mắt ra hiệu với Lý Tam Nương.
Lý Tam Nương hiểu ý, trên mặt quỷ trắng bệch toét ra một nụ cười âm trầm, tóc dài ướt dầm dề giống một con rắn vụt ra, nháy mắt bọc nam quỷ thành cái bánh chưng, đột nhiên kéo thẳng ra cửa.
—— động tác dứt khoát, không chút nào dây dưa dây cà.
Nguyễn Tiêu nhìn, cong cong khóe miệng.
Khá tốt, Tam Nương càng ngày càng ra sức.
·
Lý Tam Nương kéo nam quỷ đến hẻm nhỏ đen nhánh bên cạnh, Nguyễn Tiêu lấy ra Ấn Thành Hoàng, trừ tín ngưỡng ấn lên trán nam quỷ một chút.
Thần quang thẩm thấu vào đầu nam quỷ, đần độn trong mắt nam quỷ chậm rãi tản ra, ánh mắt dần dần trở nên thanh minh lên.
Kế tiếp hắn như là nghĩ tới cái gì đó, mãnh liệt quay đầu nhìn về phía Nguyễn Tiêu, chất vấn nói: "Các người là người nào?"
Nguyễn Tiêu chậm rì rì hỏi: "Tôi cũng muốn biết, anh là ai, đi theo Tôn Tử làm cái gì?"
Nghe được cái tên quen thuộc, nam quỷ lập tức trở nên cảnh giác lên.
"Các người biết Tôn Tử à?"
Lý Tam Nương gầm lên một tiếng: "Lớn mật! Thế mà dám bất kính với Thành Hoàng gia!" Tóc cô người nhanh chóng mấp máy trên người nam quỷ, gắt gao mà xoắn lấy cổ hắn, "Thành Hoàng gia, người này không biết điều, để Tam Nương giáo huấn hắn!"
Một lời không hợp là bạo lực liền…… Tác phong hành sự như vậy, thật ra Nguyễn Tiêu cũng rất khoái.
Nam quỷ còn chưa kịp phản ứng lại đây, cái loại mùi tanh nước sông sặc đến tận lỗ mũi, cái loại cảm giác cường đại đến khủng bố hít thở không thông này cũng đã làm hắn sinh ra một loại ảo giác phảng phất nư muốn chết thêm lần nữa! Tầm nhìn từng chút trở nên hắc ám, vô số sợi tóc tối đen bao vây tầng tầng, đâm vào tận hồn phách của hắn, hắn đột nhiên hiểu rõ, nếu mình còn không thành thật thì sẽ tán đi mất ——
Tiếng quát mắng sắc nhọn của Lý Tam Nương vang lên.
"Còn không mau nói ra!"
Nam quỷ: "Tôi là bạn trai của Tôn Tử."
Nguyễn Tiêu: "……"
Gì? Bạn trai? Gay?!
Lần đầu tiên nhìn thấy gay sống*, không đúng, gay chết, vẫn là không đúng, một sống một chết……
(*ý ẻm là gay ngoài đời thật, không phải qua phim ảnh hay báo chí…)
Ủa lạc đề.
Khóe miệng Nguyễn Tiêu hơi giật: "Anh vẫn là nói mục đích anh đi theo Tôn Tử đi."
Nếu là quan hệ bạn gay nam nam, chẳng lẽ nam quỷ này là đã chết xong còn nghĩ đến đối tượng, cho nên đi theo theo bản năng? Quỷ chấp niệm sao, cũng không phải là không có khả năng.
Nhưng mà nam quỷ lại đột nhiên táo bạo: "Cậu không phải Thành Hoàng gia sao? Cậu nhìn không ra là có quỷ yếu muốn làm hại cậu ấy sao? Ông đây trước đó chính là bị con quỷ kia đánh thành thiểu năng trí tuệ đó!"
Mày liễu của Lý Tam Nương dựng ngược: "Ngươi còn dám vô lễ như vậy——"
Nguyễn Tiêu nâng tay lên, ngăn lại Lý Tam Nương đang quát lớn, lại cẩn thận hỏi hắn: "Lời này của anh là có ý tứ gì? Bên cạnh Tôn Tử ngoại trừ anh ra, không có quỷ khác tồn tại."
Nam quỷ nhìn Lý Tam Nương mang một thân quỷ khí muốn bùng lên, mới nhớ tới hai người này hắn không thể trêu vào, miễn cưỡng giải thích: "Đó là bởi vì ông đây vẫn luôn đi theo Mọt Sách, con quỷ đó vừa đến gần là ông đây liền phản xạ có điều kiện làm con mẹ nó rồi, bằng không ông đây sẽ không thay đổi thành cái dáng của nợ này."
Nguyễn Tiêu bị phun thô tục đầy mặt, nghĩ nghĩ, nghiêm trang mà mở miệng: "Anh thật sự là bạn trai của Tôn Tử à?"
Quỷ này cao to, nhưng tạo hình nhìn kiểu gì cũng giống một tên côn đồ —— cái loại tuổi mười bảy mười tám đầu nhuộm vàng khè tán loạn khắp đường phố ấy, không chỉ ngoại hình không khớp, cứ nói tuổi đi, quỷ này đã chết ít nhất mấy năm rồi, Tôn Tử cũng không giống như là cái loại gia súc yêu đương vị thành niên à nha.
Nam quỷ nghẹn họng, nín thở, nghẹn đến mặt xanh lè rồi, rốt cuộc thẹn quá thành giận mà nói: "Tương lai, được rồi chớ?!"
Nguyễn Tiêu: "Hình như không được." cậu thật đồng tình mà nhìn hắn, "Anh đã chết thẳng cẳng."
—— xuyên tim.
Nam quỷ khó chịu mà cào cào đầu tóc hơi dài đến lung tung rối loạn, mới buồn bực mà nói: "Ai bảo ông đây xui xẻo chứ? Vốn dĩ muốn chờ cậu ấy thi đại học xong tỏ tình, kết quả hôm cậu ấy thi đại