Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa - Edit: Kaoru Rits (kaorurits)
So sánh với bị hồn phi phách tán, thành quỷ cũng không có gì không tốt.
Nhưng mà……
·
Thời gian: Nửa đêm 12 giờ.
Địa điểm: Núi rừng.
Nhân vật: Nửa chết nửa sống bay bay.
Nguyễn Tiêu nâng Ấn Thành Hoàng, ngón tay run run, trong lòng cũng hơi run.
Làm một tiểu Thành Hoàng cuối cùng của Hoa Quốc mới nhậm chức, khi cậu ở trạng thái ma quỷ, tài sản còn sót lại chỉ có như vậy một con dấu Ấn Thành Hoàng, cùng với một chút tín ngưỡng trên ấn, mà chuyện hiện tại cậu phải làm, là chiêu* quỷ đến.
(*chiêu trong chiêu mộ, ý chỉ gọi quỷ đến.
Từ dùng này mình không đổi sang tiếng việt thuần nha)
Quá nghèo.
Nguyễn Tiêu mặt không biểu cảm mà nghĩ, quả thực là người nghe thương tâm người thấy rơi lệ.
Giả thiết tín ngưỡng chính là tiền của Thành Hoàng gia, tín ngưỡng còn dư lại trong Ấn Thành Hoàng đại khái cùng cấp với một trăm đồng đi, mà chiêu quỷ đến là cần tín ngưỡng, mỗi lần chiêu phải tiêu 30 điểm tín ngưỡng.
Tính tính toán toán, cậu cũng chỉ có thể chiêu được ba lần.
Nếu chiêu ba lần xong còn không thể thuận lợi khai trương, như vậy khối thân xác mượn bóng râm của Ấn Thành Hoàng, thật vất vả dưới ánh nắng chiếu xuống khôi phục bình thường này sẽ lại cứng ngắc —— nói không chừng lại qua một khoảng thời gian, còn sẽ có mùi thúi luôn.
Vì vài ngày sau có thể nhân mô nhân dạng mà trở về trường học, Nguyễn Tiêu thề, tại một trăm điểm cơ hội này, kiểu gì cậu cũng phải tìm đến một con quỷ cần cậu hỗ trợ, biểu lộ ra thân phận Thành Hoàng, lại kiếm trên mấy chục đến trăm điểm tín ngưỡng mới được.
Nguyễn Tiêu đem ngón tay ấn lên Ấn Thành Hoàng, thật cẩn thận mà rót vào 30 điểm tín ngưỡng.
Tín ngưỡng đúng chỗ xong, Ấn Thành Hoàng liền tản mát ra một loại thần tính uy nghiêm mà dày nặng, khuếch tán từng vòng từng vòng ra bên ngoài.
Nguyễn Tiêu thanh thanh giọng nói: "Ngô* là bổn Huyện Thành Hoàng, cô hồn dã quỷ trong phạm vi trăm dặm, tốc tới gặp ta!"
(*cách xưng "ta" thời xưa)
Lời thoại làm người ta thấy thẹn này….
Nhưng mà hiệu quả rất tốt.
Một khắc tiếp theo, bốn phương tám hướng đều thổi tới ngọn gió âm u, thổi đến nhánh xây xung quanh vang ầm ì.
Gió âm càng lúc càng lớn, trong rừng dần dần xuất hiện rất nhiều bóng dáng bay bay lơ lửng.
"Hu……"
"Tham kiến…… Thành Hoàng gia……"
"Hu…… hu……"
"Tiểu quỷ bái kiến……"
"Tới…… Muộn…………"
Cổ họng Nguyễn Tiêu gian nan mà lăn lộn, nỗ lực khắc phục nỗi sợ hãi trong lòng, nhìn kỹ từng con bay bay này.
Bay bay ở đây số lượng nhiều hơn so với cậu dự đoán nhiều, nhưng cũng không có hai người cậu muốn nhìn thấy nhất kia…… Cậu nghĩ, không có cũng tốt, ba mẹ là người tốt như vậy, chắc chắn đã sớm đầu thai vào nhà tốt rồi, chờ cậu tích cóp đủ tín ngưỡng sẽ dùng Ấn Thành Hoàng tra thử xem ba mẹ đầu thai đi đâu, nói không chừng có thể vụng trộm nhìn một cái thì sao?
Nhóm bay bay rất ngoan ngoãn, đang vẫn duy trì tạo hình một lời khó nói hết, rậm rạp mà vây quanh Nguyễn Tiêu.
Bọn họ có rũ tay đứng ở trên cây, dưới tàng cây, có cả đầu tóc đen che mặt bay trên cỏ khô, có cả người sưng vù còn chảy nước, có ôm đầu cổ trụi lủi ngồi dưới đất, có ngửa đầu phun ra đầu lưỡi dài cả mét……
Nguyễn Tiêu chưa từng gặp qua nhiều quỷ như vậy —— không, cậu là trước nay chưa thấy qua quỷ, hiện tại xem như biết chính mình đã hoàn toàn cáo biệt xã hội khoa học rồi.
Cậu cũng biết, nếu muốn khai trương kiếm tín ngưỡng, dù sao cũng phải thấy rõ nghe hiểu được đúng không? Cho nên nhiều bay bay như vậy, quỷ ảnh mơ hồ thì loại bỏ trước một đám, quỷ ảnh tương đối rõ ràng lại nói không ra lời nói nguyên vẹn lại loại bỏ một đám, cuối cùng dư lại cũng chỉ có ba con.
Ba con quỷ này cực kỳ cay mắt, một con treo cổ, một con chết đuối, một con quay đầu, là le lưỡi ngoằn ngoèo, sưng vù hum húp, máu me nhầy nhụa, không một con nào có thể làm người ta thấy rõ ràng cái mặt.
Trên trán Nguyễn Tiêu chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh.
"Ta là Thành Hoàng mới nhậm chức, các ngươi uổng mạng, có oan khuất gì đều có thể nói một câu."
Một con quỷ cầm đầu của mình quỳ gối trước mặt Nguyễn Tiêu, giọng nói hàm hàm hồ hồ: "Khởi bẩm Thành Hoàng gia, tiểu quỷ là Điền Tứ, là người Khánh triều, năm đó thấy hơi tiền nổi máu tham giết một thương nhân, bị bắt chém đầu cũng là trừng phạt đúng tội, không có oán khí.
Chỉ là tiểu quỷ sinh thời làm ác nhỏ như vậy không ngừng, nghe nói đi âm phủ là phải xuống địa ngục, nên đã từ bỏ đầu thai, ở giữa khu mồ hoang làm cô hồn dã quỷ."
Quỷ mấy trăm năm trước? Nguyễn Tiêu nói: "Nếu ngươi không có việc gì, vậy có thể đi rồi."
Điền Tứ vội vàng quỳ xuống dập đầu: "Tiểu quỷ bái biệt Thành Hoàng gia."
Nhưng ngay một khắc tiếp theo, con quỷ cầm đầu nhìn thành thành thật thật đột nhiên bùng nổ, cái đầu chỉ nháy mắt công phu đã tới trước mặt Nguyễn Tiêu, đầu quỷ hai mắt trợn trừng, một hàm răng bén nhọn nhắm ngay yết hầu Nguyễn Tiêu cắn qua!
Tiếng quỷ âm trầm vui cười phiêu đãng: "Thành Hoàng gia, nếu ngài nhân từ như vậy, không bằng phát phát thiện tâm, để tiểu quỷ ta nuốt thêm chút quỷ lực……"
Nguyễn Tiêu hoảng sợ, đột nhiên lui về sau.
Nhưng tốc độ của đầu quỷ nhanh hơn cậu nhiều, mùi tanh hôi lao thẳng tới chóp mũi cậu, xông đến cậu buồn nôn.
Cậu hồi hộp đến mức sau lưng ra mồ hôi, cuống quít trừ mười điểm tín ngưỡng.
Trong khoảnh khắc, Ấn Thành Hoàng phát ra một luồng sáng trắng, tại một chớp mắt này sống sờ sờ định trụ lại đầu quỷ.
Nguyễn Tiêu thở hổn hển mấy hơi, kinh hồn chưa hết mà nhìn đầu quỷ giãy giụa đang bay trước mặt cậu, đột nhiên quay đầu lại! Quả nhiên, cậu đối diện hai cái mặt quỷ khủng bố khác.
Hai đôi mắt quỷ kia tràn đầy thèm nhỏ dãi, tư thế cũng là ngo ngoe rục rịch.
Nguyễn Tiêu giận từ trong lòng giận ra.
Thật là người thiện bị người khinh, quỷ thiện bị quỷ cắn, tốt xấu gì cậu cũng là một Thành Hoàng gia, dù có nghèo cũng không thể bị quỷ khi dễ đi? Lúc này tàn nhẫn dâng lên, cậu cũng không sợ, nhấc chân cao lên liền bổ đầu quỷ xuống.
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Nguyễn Tiêu nhấc chân hung hãn mà dẫm dẫm dẫm lên mặt quỷ, dẫm đến