Nhìn thấy Trần Úy Vũ như vậy, mặt mọi người đều đen.
Tông Tử Nhạc càng là trừng lớn mắt —— Chuyện này không có khả năng! Dù thật sự có một lần gặp gỡ như vậy, chị Vũ Mao lộ ra biểu cảm sợ hãi có khi còn có khả năng hơn dụ dỗ.
Tông Tuế Trọng trầm giọng nói: "Úy Vũ và Tần Trọng hẹn hò, Tần Trọng tăng ca đến trễ, tôi vừa lúc đi ngang qua, cô ấy chào hỏi tôi một tiếng, cả quá trình không vượt qua hai phút."
Nguyễn Tiêu hiểu.
Người quen gặp mặt, vị học trưởng Tông ngoài lạnh trong nóng này sẽ không quay đầu đi luôn, đại khái là dừng lại một lát, nói nói mấy câu ngắn gọn, nhưng trong mắt người có tâm liền biến thành như vậy.
Cảnh trong mơ kế tiếp tần suất Tông Tuế Trọng lên màn ảnh rất cao, mỗi lần đều là Trần Úy Vũ chủ động thông đồng với anh, sau lại còn xuất hiện Tông Tử Nhạc, cực kỳ thân cận với Trần Úy Vũ, Tông Tử Nhạc cũng luôn bị nụ cười của Trần Úy Vũ dụ hoặc.
Tông Tử Nhạc thật sự nhịn không được, nổ một câu tục tĩu: "Chó má! Chị Vũ Mao không cười vậy với em bao giờ!"
Nguyễn Tiêu nhìn ra được, Trần Úy Vũ trong mơ rất giống cái loại con gái không được các cô gái ưa nhất, gọi là "kỹ nữ bạch liên hoa", Tông Tuế Trọng vẫn là nam thần lạnh lùng, Tông Tử Nhạc bị bẻ cong thành chó săn nhỏ yêu chị hàng xóm trong lòng khó quên….
Tóm lại phàm là người từng tiếp xúc với Trần Úy Vũ, đều là thần tử dưới váy của Trần Úy Vũ… Mà Tần Trọng người đáng thương bị cô gái mình âu yếm coi là thế thân, nhưng người đáng thương này lại có một người ngưỡng mộ toàn tâm toàn ý với y, cũng chính là chủ nhân của cảnh trong mơ kia —— cô gái cuồng theo dõi kia.
Không sai, chính là cuồng theo dõi.
Bởi vì cô ta không chỉ rình coi Tần Trọng còn theo dõi Trần Úy Vũ, cho nên mới có thể nhìn thấy nhiều người mà Trần Úy Vũ cùng Tần Trọng quen biết vậy, hơn nữa trong phán đoán tự vặn vẹo tất cả mọi người thành hình tượng cô ta hy vọng trong lòng.
·
Ngón tay Trương Hinh Nghi đang phát run.
Càng xem về sau bà càng phẫn nộ, con gái bà, đứa con gái tự nhiên hào phóng thiện lương lanh lẹ của bà, thế mà bị một đứa con gái không biết tên ngầm theo dõi, rình coi, còn tưởng tượng nó thành dáng vẻ này? Bà cũng là phụ nữ, rất rõ ràng tâm tư của con nhỏ đó, nó thích Tần Trọng, coi chính mình là thiên sứ hiểu biết cứu rỗi Tần Trọng, nói xấu cô gái mà Tần Trọng thích, dùng ánh mắt khác thường đi phỏng đoán tất cả đàn ông có giao thoa với Úy Vũ, chẳng sợ chỉ là một chút…… Thật là quá ghê tởm, quá đáng giận!
Giờ khắc này, Trương Hinh Nghi chỉ nghĩ tìm ra con nhỏ kia kia, chất vấn nó tại sao phải làm ra loại sự tình này, bà muốn vặn đồ ghê tởm cuồng theo dõi này đưa đến cục cảnh sát, để nó tỉnh táo đầu óc lại cho đàng hoàng!
Tông Tử Nhạc càng là tức giận đến xoay quanh, hận không thể bắt lấy cô hái kia lại đánh một trận.
Nguyễn Tiêu lại trộm nhìn thoáng qua Tông Tuế Trọng.
Hoắc, mặt trầm như nước nha, khí thế dọa người quá.
Không thể trêu vào không thể trêu vào.
Có điều……
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, thế giới quan ngoan cố đến chết của học trưởng Tông có dao động được một chút nào không?
·
Phẫn nộ thì phẫn nộ, vì cứu người, hình ảnh kế tiếp vẫn là phải xem tiếp.
Càng về sau này, cảm xúc của cô gái kia càng rõ ràng, đối với Trần Úy Vũ tràn đầy ác ý, đối với Tần Trọng thân thiết đồng tình, ái mộ, sinh ra tiếc nuối không thể có được và dần dần tự sinh dục vụng chiếm hữu, làm cảnh trong mơ kế tiếp trở nên càng thêm vặn vẹo.
Nếu nói cảnh trong mơ trước đó vẫn là căn cứ vào tình cảnh hiện thực mà nói xấu, như vậy đoạn sau lại trở nên ngắn ngủi mà hỗn độn…… Chẳng như có hình ảnh xuất hiện Tần Trọng vứt bỏ Trần Úy Vũ cũng ôm cô gái kia, nhưng rất nhanh hình ảnh liền vỡ nát; lại có hình ảnh Trần Úy Vũ bị Tần Trọng đẩy ngã xuống đất lã chã chực khóc, Tần Trọng vẻ mặt khinh thường; còn có Tần Trọng cùng cô gái kia đứng chung một chỗ, có vẻ muốn hôn cô ta —— chưa đến một giây liền vỡ nát.
Sau đó rất nhiều hình ảnh còn chưa thành hình liền biến mất, hình thành một mảnh sắc thái tràn ngập quỷ dị cùng điềm xấu, khi sắc thái này nhanh chóng sau khi biến mất, cuối cùng cô gái kia đơn độc xuất hiện.
Cô ta đi vào một căn nhà cũ nát, móc từ trên vách tường ra một khối gạch, từ bên trong lấy ra một thứ như tấm da thuộc.
Sau đó, cô ta cười mừng rỡ như điên, gần như là gấp không chờ nổi mà hôn một cái lên tấm da.
Cảnh trong mơ ẩn ẩn lộ ra một góc tấm da, đường cong hỗn độn chợt lóe qua.
Sau đó cô ta lén lút đi tìm vài thứ mân mê lên, thứ kia có một vầng ánh sáng, tiếp theo lại có mấy hình ảnh hiện lên, tựa hồ có một con cá bị treo lên, cô gái lộ ra nụ cười quỷ dị, cầm một cây kim, hướng tới mang cá đâm vào——
Cảnh trong mơ đến đây thì kết thúc.
·
Gương lơ lửng không thể tiếp tục, rơi xuống "cạch" một tiếng giòn vang.
Trán đạo sĩ Dư có một tầng mồ hôi mỏng, có thể thấy được, lúc ông thi triển đạo pháp này đã tiêu hao không nhẹ.
Đạo sĩ Triệu vội vàng đỡ lấy ông, quan tâm nói: "Dư sư thúc, chú không sao chứ?"
Đạo sĩ Dư nhẹ nhàng đẩy ông ra, nói: "Chú không có việc gì." Sau đó nhìn về phía những người khác ở đây, ngưng trọng hỏi, "Chư vị thiện nhân, không biết các vị có nhìn ra manh mối gì hay không?"
Một mảnh yên tĩnh.
Người ở đây chịu đựng tất cả tức giận xem xong hết, nhưng tướng mạo cô gái kia thấy không rõ, dáng người, kiểu tóc đều rất bình thường, căn bản không có gì đặc biệt rõ ràng, chỉ có thể đại khái biết đối phương là nhân viên trong công ty Tần Trọng, vô pháp xác định cô ta rốt cuộc là ai.
Trương Hinh Nghi vội vàng mà nhìn về phía đạo sĩ Dư, hỏi: "Dư đại sư, ngài biết vật dẫn nguyền rủa là cái gì sao? Cuối cùng… cô gái kia và con cá đều rất kỳ quái, chẳng lẽ là con cá đó?"
Đạo sĩ Dư hơi trầm ngâm, trả lời: "Trên tấm da nọ có đường cong hỗn độn khá quen mắt, tựa hồ là một ít bùa chú, không xác định có quan hệ với chuyện này hay không.
Còn con cá đó… Nghe nói thời trước có dân tộc thiểu số truyền lưu một loại nguyền rủa, sẽ dùng tới lá đồng và cá."
Tông Tử Nhạc không khỏi thấp giọng hỏi Nguyễn Tiêu, nói: "Học trưởng, anh biết loại nguyền rủa này không?"
Nguyễn Tiêu hồi ức qua những thứ trong "lải nhải", chắc chắn mà nói: "Dân tộc Thái ở Vân Nam có một loại thuật nguyền rủa bằng lá đồng, trên lá đồng khắc vào tên gọi người bị nguyền và chú ngữ, lại đem buộc nó lên đuôi một con cá sống là được."
Tông Tử Nhạc nhíu nhíu mi nói: "Chỉ cần tên? Nếu trùng tên thì làm sao bây giờ?"
Nguyễn Tiêu nghĩ nghĩ, bổ sung nói: "Thời trước số người không nhiều lắm, dân tộc thiểu số càng ít ỏi, trùng tên không có khả năng lớn lắm, cho nên chỉ viết tên.
Sau thì người càng ngày càng nhiều, chỉ cần thêm bị sinh thần bát tự, thường thường sẽ không bị lỗi.
Vừa rồi vị đạo trưởng kia không phải vừa lúc dùng sinh thần bát tự ngược dòng tìm cảnh trong mơ sao? Khó trách có thể rõ ràng như vậy, hơn phân nửa chính là bởi vì sinh thần bát tự."
Người hiện đại không có ý thức bảo mật với sinh nhật của mình, tuy ngày và giờ cụ thể thông thường sẽ không nhắc tới, nhưng cô gái có thể làm cuồng theo dõi, từ con đường khác biết rõ ràng cũng chẳng có gì lạ.
Bên kia, đạo sĩ Dư cũng tiếp tục nói: "Người thi chú dùng châm đâm vào đúng là bên mang cá, cũng là vị trí trái tim của cá.
Trương thiện nhân, lệnh ái liên tục suy tim, nói vậy chính là bởi vì hành động này của kẻ thi chú, dẫn sn sức sống không ngừng bị xói mòn." Ngữ khí ông trở nên ngưng trọng, "Nếu tôi đoán không sai, lá đồng và cá kết hợp mới là vật dẫn nguyền rủa."
Nguyễn Tiêu nói khẽ với Tông Tử Nhạc: "Là có chuyện như vậy thật đó." Cậu nói càng cụ thể hơn một ít, "Trong tộc kia, sau kia buộc lá đồng lên cá sống, lại bỏ cá sống vào trong nước, cá sống ở trong nước không ngừng nhảy, tim của người bị nguyền rủa cũng sẽ đập nhanh hơn, đứng ngồi không yên.
Nếu con cá này bị đâm chết, người bị nguyền rủa.…"
Trái tim Tông Tử Nhạc mãnh liệt nhảy dựng, dồn dập hỏi: "Sẽ thế nào?"
Nguyễn Tiêu nói: "Cũng sẽ chết."
Sắc mặt Tông Tử Nhạc khó coi tới cực điểm, lẩm bẩm nói: "Thật là đê tiện vô sỉ, hạ tiện……"
Nguyễn Tiêu vỗ vỗ vai nó, nói: "Bàng môn tả đạo không sống dài lâu đâu.
Cậu đừng nghĩ quá nhiều, chị cậu là mạng phú quý bình an trường thọ, dù có gặp phải tiểu nhân quấy phá, cũng sẽ có quý nhân tương trợ chuyển nguy thành an.
Cậu xem, cô ấy mới xảy ra chuyện thì có nhiều người hỗ trợ vậy rồ.
Khoan hẵng nói cậu em như cậu mời Thành Hoàng gia đến giúp, chỉ nói mỗi dì Trương đi, mời đến hai đạo sĩ cũng không phải đạo sĩ giả, cũng có thể nhìn ra vận khí của chị cậu tốt, không phải sao?"
Tông Tử Nhạc dừng một chút nói: "Cũng là có chuyện như vậy… chị Vũ Mao cái gì cũng tốt, nên cả đời hạnh phúc, tra nam không xứng với chị, điểm mấu chốt bây giờ đều là tạm thời."
Nguyễn Tiêu lại vỗ vỗ vai nó, không nói thêm cái gì.
Kỳ thật vừa rồi cậu mới vừa xem cảnh trong mơ của người cuồng theo dõi thì cũng nhận ra đường cong hỗn độn trên tấm da, đó thật sự là bùa, vẫn là một loại bùa rất…, chuyện này làm cho trong lòng cậu sinh ra một tia hoài nghi.
Nhưng thái độ Tông Tử Nhạc bày ra trước mắt, cậu cũng không dám chắc hoài nghi nhất định sẽ trở thành sự thật, vậy vẫn là trước tiên đừng nhắc tới cho thỏa đáng.
Hai người lẩm nhẩm lầm nhầm, Tông Tuế Trọng cách bọn họ không xa, cũng nghe thấy đối thoại của cả hai, khẽ lắc đầu.
Đồng thời, Trương Hinh Nghi đang nôn nóng mà dò hỏi: "Dư đại sư, vậy làm sao để tìm được vật dẫn nguyền rủa? Tôi nhớ rõ Triệu đại sư vừa rồi nhắc tới, dùng phép viên quang này ngoại trừ truy theo dấu vết cảnh trong mơ thì còn có thể nhìn thấy cảnh tượng nơi xa, đúng hay không? Liệu có thể… có thể linh hoạt hơn một chút, dùng pháp thuật đi xem vật dẫn không?"
Đạo sĩ Dư rất bình tĩnh mà trấn an bà, nói: "Là thế này.
Nếu không có manh mối khác, lại xác định vật dẫn nguyền rủa, như vậy trực tiếp dùng sinh thần bát tự hô ứng cùng bát tự trên vật dẫn, là có thể nhìn thấy cảnh tượng ở gần vật dẫn.
Đến lúc đó liền phải nhờ các vị phân biệt địa điểm một chút, cũng tiện cho việc đi tìm người."
Trương Hinh Nghi vội không ngừng nói: "Xin thỉnh đại sư làm phép."
Đạo sĩ Dư gật gật đầu: "Thiện nhân xin trước tiên hãy lui ra sau."
Trương Hinh Nghi lập tức lùi lại xa xa.
Đạo sĩ Dư đứng thẳng trước pháp đàn, niệm chú theo đúng cách, một lần nữa diễn luyện lại một lần, có điều lúc này niệm chú lại niệm ra chú ngữ khác, hơn nữa khi vẽ bùa cũng dùng vẽ ra phù văn khác.
Sau khi làm xong, ông lại dùng kiếm thất tinh xuyên thấu bùa chú chỉ hướng vào phù kính*, phù kính cũng lại lần nữa lơ lửng lên, hiển lộ ra hình ảnh rõ ràng.
(*gương ban nãy nhưng có dán bùa lên)
Lần này, hình ảnh là trong tĩnh có động, tĩnh chính là một con ngõ nhỏ, động chính là người đang đi lại bên ngoài ngõ nhỏ.
Gương chiếu thấy phạm vi không lớn, cũng chỉ mấy chục mét vuông, nhưng đã có thể nhìn thấy một ít kiến trúc gần đó, còn có một vách tường có mấy hàng cửa sổ.
Trương Hinh Nghi cùng Tông Tử Nhạc đều gắt gao mà nhìn chằm chằm hình ảnh trong gương, đặc biệt Tông Tử Nhạc, ánh mắt nó dừng trên cửa sổ gần nhất kia.
Bên trong cửa sổ treo màn thật dày, làm người thấy không rõ tình cảnh bên trong, không duyên cớ mang đến cho người ta một loại cảm giác quỷ dị.
Rất có khả năng chính là nơi này —— Ở cảnh trong mơ, ở một khu dân cư bình thường, trên cửa sổ không phải treo con cá sao? Hơn nữa nếu không phải vì che giấu thứ bên trong, vì sao bức màn lại dày như vậy?
Tông Tử Nhạc buột miệng thốt ra: "Đây là phố Thủy Đường! Mau xem bên kia, là cột mốc đường chỗ khu đó đó ạ!"
Trương Hinh Nghi theo tầm mắt Tông Tử Nhạc nhìn lại, quả nhiên thấy được cột mốc đường, cột mốc đường này là rất lâu trước kia truyền xuống, cho nên vẫn luôn được giữ lại làm điểm đặc sắc của phố Thủy Đường, nó chỉ lộ ra một góc trong gương, nhưng vẫn có thể dễ dàng nhận ra được.
"Đúng đúng, chính là phố Thủy Đường!"
Phố Thủy Đường có nhiều ngõ nhỏ, cũng đối chiếu hợp với ngõ nhỏ vừa rồi, tiếp theo bọn họ nên nhanh chóng đi xác nhận.
Đạo sĩ Dư thấy mấy người nhận ra tới, bèn thu hồi pháp thuật.
Trương Hinh Nghi bởi vì tìm được phương pháp, làm việc lập tức giỏi giang lên, bà nhanh chóng gọi người lại đây phân phó: "Đi chuẩn bị thức ăn chay tốt nhất cho hai vị đại sư bổ thân mình." Theo sau bà nhìn về phía đạo sĩ Dư cùng đạo sĩ Triệu, có chút chần chờ, "Hai vị đại sư, các ngài xem……"
Đạo sĩ Triệu lo lắng mà nhìn về phía đạo sĩ Dư, nói: "Dư sư thúc, hôm nay chú tiêu hao quá nhiều, vẫn là bổ sung lại trước đi."
Đạo sĩ Dư lắc đầu nói: "Không biết kẻ thi chú kia đã học được bao nhiêu rồi, nếu vừa lúc là kẻ có thiên phú dị bẩm, khi chú làm phép cô ta có lẽ liền có cảm ứng, chúng ta ở lâu trong chốc lát, khả năng cô ta đào tẩu rất lớn.
Để ngừa chẳng may, chúng ta đi ngay bây giờ đi."
Trương Hinh Nghi nghe xong đạo sĩ Dư nói, thật cảm kích: "Dư đại sư cao thượng.
Xin Triệu đại sư hãy yên tâm, nếu Dư đại sư bởi vì chuyện con tôi bị thương nguyên khí, chỉ cần Dư đại sư có yêu cầu, vô luận tốn cái giá bao nhiêu, tôi đều sẽ tận lực đền bù."
Đạo sĩ Dư xua xua tay nói: "Đã nhận lời ủy thác thì phải làm hết sức mình, nếu chịu mời với thiện nhân Trương, những điều này đều thuộc bổn phận."
Đạo sĩ Triệu biết tính tình của sư thúc mình, chỉ hối hận mình học nghệ không tinh, nhận đơn hoàn thành không được, liên lụy sư thúc lại đây cố sức… nên không lên tiếng ngăn cản nữa.
Trương Hinh Nghi lại gọi điện phân phó: "Thức ăn chay cứ làm kĩ càng, dùng thổ sản vùng núi bổ dưỡng tốt nhất.
Các cậu chú ý một chút thời gian, hai vị đại sư trở về được ăn nóng." Sau khi nói xong, bà lại gọi đến số điện thoại bảo vệ sơn trang, "Mang mười người giỏi linh hoạt đến, cùng tôi đi ra ngoài một chuyến.
Yên tâm, có trợ cấp phí tăng ca."
Động tác liên tiếp có thể nói là sấm rền gió cuốn, mà qua không tới năm phút, phó đội trưởng đội bảo an liền lái chiếc xe lại đây, trên xe là mười anh trai cao to cường tráng.
Trương Hinh Nghi trước hết mời hai đạo sĩ lên xe, rồi bản thân mới nhanh chóng đi lên.
Tông Tử Nhạc cũng muốn đuổi theo, bị Trương Hinh Nghi ngăn cản.
Bà nói: "Úy Vũ giao cho người khác dì không yên tâm, Tử Nhạc, con và Tuế Trọng thay dì Trương trông nó, được không?"
Tông Tử Nhạc nhìn lên xe thử, không có không gian cho nó leo lên, nó cắn răng một cái, đáp ứng nói: "Dì Trương đi đi ạ, đi nhanh về nhanh, bắt lấy người đó!"
Trương Hinh Nghi gật đầu một cái, kéo cửa xe lên.
Giây tiếp theo, xe nhanh chóng lái đi.
Tông Tử Nhạc nhìn theo chiếc xe đi xa, quay đầu lại, đối diện với tầm mắt của Nguyễn Tiêu.
Nguyễn Tiêu nháy mắt vài cái với nó.
Tông Tử Nhạc không hiểu cho lắm.
Nguyễn Tiêu duỗi tay kéo nó qua, nói bên tai nó: "Tránh đi học trưởng Tông, tìm một chỗ an tĩnh."
Tông Tử Nhạc: "Làm sao vậy?"
Nguyễn Tiêu: "Đi vào rồi lại nói."
Tông Tử Nhạc rất tín nhiệm học trưởng Nguyễn này, cũng không do dự, bước qua nói nói mấy câu với Tông Tuế Trọng.
Tông Tuế Trọng nhìn nhìn hai người, giơ tay buông tha cho bọn họ.
"Hai gian sau tây sương đều được."
Tông Tử Nhạc hít sâu, liền mang theo Nguyễn Tiêu đi tới gian phòng cuối cùng kia.
Sau khi vào phòng, hai người đóng cửa lại.
Tông Tử Nhạc hỏi: "Học trưởng, anh kêu em tiến vào là để?"
Nguyễn Tiêu trả lời: "Anh mời Thành Hoàng gia đi theo, trực tiếp trừ bỏ nguyền rủa cho chị cậu."
Tông Tử Nhạc ngây ngẩn cả người.
"……Ý của học trưởng là?"
Nguyễn Tiêu nói: "Thứ như nguyền rủa này đương nhiên là càng sớm giải quyết càng tốt.
Thành Hoàng gia sở dĩ đồng ý để Trương nữ sĩ mời đến đại sư làm phép trước, là bởi vì không biết dì mời đến đại sư là thật hay giả, nếu lão nhân gia trừ bỏ nguyền rủa, kết quả đại sư giả lại nhìn không ra, lại lăn lộn một hồi không phải làm chị cậu chịu khổ sao? Nhưng nếu hai vị đạo sĩ đều có điểm bản lĩnh, còn có thể đi tìm vật dẫn nguyền rủa, để tránh tình hình tìm kiếm lúc ấy có đấu pháp ảnh hưởng đến chị cậu, vẫn là trừ bỏ nguyền rủa trước càng tốt hơn."
Kỳ thật là bản thân Nguyễn Tiêu cảm giác cô gái cuồng theo dõi đó có thể là người điên, lo lắng cô ta chó cùng rứt giậu.
Tuy rằng hai đạo sĩ có bản lĩnh đứng đắn, sau khi đi qua đó hơn phân nửa có thể chế phục được cô ta, nhưng nếu lỡ như cô ta muốn đồng quy vu tận thì sao? Vẫn là trước tiên giải trừ phiền toái càng tốt hơn.
Tông Tử Nhạc nghe xong, tức khắc cả kinh, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
"Đúng vậy, đó chính là người điên……" Ý tưởng của nó đột nhiên giống như Nguyễn Tiêu, vội vàng nói, "Thật sự đa tạ học trưởng nhắc nhở.
Vậy… vậy Thành Hoàng gia hiển linh luôn bây giờ ạ?"
Nguyễn Tiêu gật gật đầu, nói: "Anh lập tức thỉnh thần câu thông, sau đó sẽ giống như thi thể nằm trên mặt đất.
Đến lúc đó cậu đừng bị dọa đến, anh chỉ là sinh hồn ly thể cùng Thành Hoàng gia đi vào chữa trị cho chị cậu.
Chờ sự tình xong xuôi anh quay lại thân thể nói cho cậu, sau đó cậu liền có thể đi thăm chị cậu."
Tinh thần Tông Tử Nhạc rung lên, nghiêm túc mà nói: "Học trưởng yên tâm, em chắc chắn không ngạc nhiên quá đáng đâu ạ."
Vì thế, Nguyễn Tiêu liền ngay trước mặt Tông Tử Nhạc làm bộ làm tịch mà bộ cương đạp đấu* lên.
(*một cách bước theo hình dáng 7 ngôi sao Bắc Đẩu mà các đạo sĩ làm phép trước đó.
Đạp Cương Bộ Đẩu chính là cách để có thể thông thần với các vị Tiên, Thánh đó, bởi khi Đạp Cương Bộ Đẩu chính là dùng chân đạp lên các ngôi sao ( ở đây tôi xin nói về Bắc Đẩu Thất Tinh), 7 ngôi sao này tượng trưng cho 7 bậc thang bước lên tới trời để tấu thỉnh, bởi vậy nên trước khi vẽ bùa hoặc làm những đàn pháp lớn Pháp Sư thường niệm chú Tịnh Thân, Tịnh Khẩu, tắm rửa, trai giới cho thật kĩ lưỡng, rồi sau đó mới Đạp Cương.
Khi Đạp Cương xong miệng niệm các bài chú của pháp mình muốn làm và đọc các bài tấu chương, tấu điệp tác bạch lý do cầu xin lên Chư Tiên,Thánh, sau đó mới bắt đầu họa phù hoặc tác những pháp khác.)
Đạo sĩ làm những nghi thức này là vì cùng cảm giác tri kỷ, thỉnh thần xuất lực, có điều Nguyễn Tiêu lại đang giả vờ giả vịt, thật sự cũng chỉ có bộ dáng thôi.
Làm xong một bộ, Nguyễn Tiêu ngã xuống mặt đất.
Chết trong một giây.
Tông Tử Nhạc thấy Nguyễn Tiêu ngã phịch xuống nhanh lẹ như vậy, tức khắc kinh khủng, nó vội vàng tiến lên, ngón tay run rẩy mà tiến đến đến dưới mũi cậu —— không có hô hấp, lại lập tức dùng bàn tay sờ lên ngực cậu—— tim cũng không đập luôn.
Càng đáng sợ chính là, sinh hồn vừa rời đi thì thân thể hẳn là vẫn ấm áp mới đúng, nhưng thân thể Nguyễn Tiêu vậy mà lại lạnh băng, lạnh đến tận xương!
Chết chết chết?!
Không, không đúng, học trưởng không chết, nó… nó phải đợi.
Tay Tông Tử Nhạc như bị điện giật mà rút lại, thành thành thật thật mà cuộn tròn ở cửa.
Nó còn nhớ rõ lắm, không thể để bất luận kẻ nào quấy rầy……
"Cốc cốc." Tiếng gõ cửa.
Tông Tử Nhạc bị hoảng sợ, đột nhiên đứng lên, đâm vào cái ghế bên cạnh vang lên.
—— Hỏng rồi! Nó nghĩ.
Quả nhiên ngay một giây tiếp theo, một lực mạnh mẽ đẩy cửa ra, Tông Tuế Trọng đi đến.
"Phát sinh chuyện gì?" Anh liếc mắt một cái quét về phía Tông Tử Nhạc, không phát hiện vấn đề, nhưng khi quét mắt nhìn vào phòng lần thứ hai, liền nhìn thấy một hình bóng quen thuộc nằm dưới đất.
Tông Tuế Trọng bước đi đến bên thi thể Nguyễn Tiêu, nhìn gương mặt trắng bệch kia, sắc mặt anh trầm xuống, lại lần nữa hỏi: "Tử Nhạc, đã xảy ra chuyện gì?"
Tông Tử Nhạc im như ve sầu mùa đông, không biết nên nói cái gì.
Sắc mặt Tông Tuế Trọng rất khó xem, nửa ngồi xổm xuống, muốn bế Nguyễn Tiêu lên.
"Anh mang cậu ấy lên giường, em đi gọi người của tổ chuyên gia lại đây." Giọng anh rất trầm trọng.
Trong thời gian ngắn như vậy, dù học đệ Nguyễn có chết đột ngột đi chăng nữa, cũng không đến mức đóng băng thành như vậy.
Trong đó tất nhiên có nguyên nhân mà anh không biết, cần thiết để tổ chuyên gia lại đây làm kiểm tra cơ bản, có lẽ… còn có cơ