Nguyễn Tiêu nheo mắt.
Vị này nói vậy, không phải là muốn cậu làm việc cường độ cao ví dụ như một đêm viết xong luận văn đấy chứ…… Mới một bài này đã ép khô cậu rồi, còn phải nghe chỉ đạo mệnh lệnh từ anh ta, hiện tại cơ thể thân thần tinh thần đều còn đỡ, sau này mà mãi như vậy, cậu phải cày đến trọc đầu mất!
Tông Tuế Trọng nhìn ra ý tưởng của Nguyễn Tiêu, chỉ hỏi một câu.
"Học đệ Nguyễn, cậu không có lòng tin à?"
Mặt Nguyễn Tiêu cứng đờ.
Nực cười, cậu mà lại không có lòng tin ư? Tưởng trước kia cậu vừa học vừa làm còn đậu đại học Đế Đô là nổ hả? Còn không phải là vắt não suy nghĩ thôi sao, cậu, đã, làm, quen, rồi!
—— Không đúng, đây là phép khích tướng.
Nhưng mà, Nguyễn Tiêu vẫn là buột miệng thốt ra: "Đương nhiên là có lòng tin rồi!"
Tông Tuế Trọng gật gật đầu nói: "Vậy trước tiên ký hợp đồng đi."
Nguyễn Tiêu sửng sốt —— còn muốn ký hợp đồng?
Tông Tuế Trọng nói: "Tôi nghe Tử Nhạc đề qua, hiện tại cậu bận việc làm thêm.
Vì làm cậu có càng nhiều thời gian làm phong phú bản thân, tôi kiến nghị là tạm dừng làm thêm, dốc lòng vào tích lũy.
Còn bốn năm học phí của cậu tôi có thể cung cấp, có mỗi tháng một ngàn tiền trợ cấp huấn luyện, để làm trao đổi, tôi đem cho cậu một ít tư liệu liên quan đến công ty, cậu cần căn cứ theo tư liệu và phân tích của chính mình hoàn thành luận văn.
Đem tất cả tinh lực ngoại trừ chương trình học ra, tất cả đều dốc sức vào công ty tôi.
Những điều này cũng sẽ viết được trên hợp đồng."
Nguyễn Tiêu vốn dĩ cho rằng vừa rồi đãi ngộ đã tốt lắm, hiện tại nghe được những câu sau….
Một bên cậu cảm thấy đây chắc chắn là thủ đoạn nhà tư bản mượn sức nhân tâm, trước mắt giúp đỡ là vì tương lai dễ áp bức hơn, một bên lại giãy giụa cảm thấy nhà tư bản vốn dĩ đã lòng dạ hiểm độc, dù vì áp bức cũng làm đủ phúc hậu.
Không thể không nói, Nguyễn Tiêu động tâm, hơn nữa là động tâm kha khá rồi.
Nói thật ra, làm liên tục ban ngày lẫn buổi tối là thật sự mệt, sau này sống lại sau phỏng chừng thân thể còn có thể càng mệt, mà dù không làm công cậu đều cần thiết học tập đàng hoàng, có thể ngừng làm công chuyên tâm làm việc cho ông chủ tương lai, còn không chậm trễ việc học, con cún đại học nào mà không vui chứ?
Khóe mắt Nguyễn Tiêu thoáng nhìn Tông Tử Nhạc đang ở một bên nghe, bỗng nhiên có một ý tưởng lớn mật.
Cậu chém đinh chặt sắt mà mở miệng: "Tôi bằng lòng ký hợp đồng với học trưởng, cũng đồng ý tất cả yêu cầu học trưởng vừa rồi nói, nhưng tôi cũng có một yêu cầu nho nhỏ —— tôi muốn thêm một điều trên hợp đồng."
Tông Tuế Trọng rất dung túng đối với nhân tài mình nhìn trúng, ý bảo: "Cậu nói đi."
Nguyễn Tiêu hơi nâng cằm lên, nói: "Tôi và học trưởng trước kia đã từng có hiệp nghị bằng miệng, đã nói phải dùng luận văn đổi lấy việc học trưởng phối hợp.
Như vậy nếu tôi nhất định là nhân viên tương lai của học trưởng, một đoạn thời gian rất dài say này đều phải cùng học trưởng ở chung…… Vì quan niệm giữa lẫn nhau có thể càng hợp nhau hơn, cũng vì bầu không khí làm việc vui vẻ, có phải học trưởng cũng có thể rút ra thời gian nhất định, đến phối hợp tôi làm một vài thí nghiệm nho nhỏ không? Coi như là nhàn rỗi trong trăm việc, xả stress trong công việc, thế nào?"
Tông Tuế Trọng hiếm thấy mà ngẩn ra.
Tiểu học đệ tin tưởng vào bản thân quá nhỉ, anh rất thưởng thức những người tự tin.
Nhưng đối phương đưa ra yêu cầu……
Nếu là trước kia, Tông Tuế Trọng là sẽ không đồng ý, nhưng hiện tại —— trong đầu anh lại lần nữa hiện lên thi thể lạnh băng nọ.
"Có thể hơn nữa." Tông Tuế Trọng nói, "Tôi sẽ không mỗi lần đều phối hợp, nhiệm vụ chủ yếu của cậu vẫn là học tập."
Nguyễn Tiêu cũng sẽ không được một tấc lại muốn tiến một thước, nói thẳng: "Học trưởng yên tâm, có anh ra nhiều đề tài như vậy, tôi cũng không có thời gian mãi làm việc này.
Trừ phi tình huống đặc biệt, có đôi khi gần tháng một lần hai lần là ghê gớm lắm rồi.
Tôi chắc chắn sẽ tinh lực có hạn đều dốc hết vào luận văn vô hạn, học trưởng có thể xem biểu hiện của tôi."
Tông Tuế Trọng: "Thành giao."
Kế tiếp, chính là hai người tiêu phí một buổi sáng đối chiếu hợp đồng, thảo luận cùng xác nhận từng điều mục, cuối cùng hợp đồng thành hình, in ấn ra và người ký kết đóng dấu vân vân.
Tông Tuế Trọng vươn tay ra với Nguyễn Tiêu, nói: "Hợp tác vui vẻ."
Tâm tình Nguyễn Tiêu rất phức tạp, cảm thấy chính mình đại khái sẽ không quá vui vẻ.
Cậu duỗi tay bắt lấy: "Hợp tác vui vẻ ạ."
Sau khi kết thúc, Tông Tử Nhạc đã sớm nhàm chán đến phải đi xem TV mới nhảy qua, ôm bụng kêu to: "Các anh cuối cùng cũng nói xong, bụng em đói luôn rồi nè."
Tông Tuế Trọng thật tự nhiên mà kêu món ăn, lại nói với Tông Tử Nhạc: "Sau này em phải càng nỗ lực, noi gương theo học đệ Nguyễn."
Tông Tử Nhạc không dám phản bác: "Dạ."
Noi gương theo học trưởng Nguyễn là làm công cho Thành Hoàng gia có được không….
Nguyễn Tiêu mắt như cá chết, cắm đầu ăn lấy ăn để.
Tuy rằng thấy thế nào phần hợp đồng này đối với cậu cũng chỉ có chỗ tốt, cũng không biết vì sao cậu cứ cảm thấy, chính mình ký ước chừng không phải hợp đồng, mà là khế bán mình.
Cậu nhớ rõ vị học trưởng này hình như là kẻ cuồng công việc không có cuộc sống riêng, mà phương hướng bồi dưỡng cậu hình như là…… đặc trợ*? Còn có cố ý nhắc tới cái gì tăng ca tăng tiền lương linh tinh, thấy thế nào đều là có lời ngầm rất sâu.
Đại khái, hiện tại là địa ngục luận văn, sau này chính là địa ngục tăng ca…… Nhỉ.
(*trợ lý đặc biệt, công việc nhiều hơn và gần sát ông chủ hơn.
Mới đầu mình cũng định để trợ lý thôi, nhưng anh Trọng có rất nhiều trợ lý khác, đặc trợ lại chỉ có một)
Tông Tuế Trọng cũng thật sự có quyết định này.
Hạt giống tốt không thường có, có thể hợp đến đuổi kịp chính mình thì càng khó, cùng với tìm một người sớm đã định hình, yêu cầu thời gian dài kết hợp, không bằng vào lúc anh đang làm quen với sự vụ, đồng thời bồi dưỡng luôn.
Mầm mống mà anh nhìn trúng đương nhiên không chỉ có một mình học đệ Nguyễn, nhưng trước mắt học đệ Nguyễn đầu óc nhất linh hoạt, làm việc rất nhanh nhẹn, xem rất thuận mắt, hơn nữa…… chiếm lấy độ hảo cảm của anh cũng cao nhất.
Tông Tuế Trọng là người nói chuyện giữ lời, sau khi Nguyễn Tiêu cùng anh ký kết bán mình…… Không đúng, là ký hợp đồng, anh bèn đưa cây nhang phản hồn kia cho Nguyễn Tiêu.
Nguyễn Tiêu tiếp nhận, nhịn không được lòng sinh ra cảm khái: Đây là một trăm vạn chưa chắc lấy lại được nha, mình thật đúng là một thánh phụ.
Sau đó cậu nhìn về phía Tông Tuế Trọng, vẻ mặt thành khẩn.
"Học trưởng Tông, tôi muốn mượn một căn phòng của anh làm chút đồ, thuận tiện cũng muốn nhờ anh giúp đỡ, được không?"
Tông Tuế Trọng: "Giúp cái gì?"
Nguyễn Tiêu nghĩ nghĩ: "Giúp chuyện mà anh không tin đó."
Tông Tuế Trọng: "……"
Tông Tử Nhạc ở bên cạnh nhịn không được mà cười trộm lên khịt khịt.
Tông Tuế Trọng bất đắc dĩ: "Học đệ Nguyễn, cậu cùng Tử Nhạc là muốn bắt tay chơi tôi đúng không."
Nguyễn Tiêu thật thản nhiên: "Không có, đây là một hiểu lầm."
Tông Tuế Trọng liếc cậu một cái, không nói gì nữa.
—— Có điều, đây hẳn là không phải hiểu lầm.
Cuối cùng, Tông Tuế Trọng vẫn là đáp ứng giúp đỡ Nguyễn Tiêu, thậm chí sắp xếp người đưa những nguyên phụ liệu Tông Tử Nhạc đã định