Âm thanh âm lanh bồi hồi bên tai Thái Phú Quý, làm từ khe xương cốt của gã toát ra một luồng lạnh lẽo.
Đầu lưỡi đen đỏ quen thuộc giống như rắn quấn lên cổ gã, biến thành một sợi dây thừng rắn chắc, treo gã lên cao cao.
"Hộc hộc! Hộc!"
Đôi tay Thái Phú Quý liều mạng mà lôi kéo dây thừng trên cổ, phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, tròng mắt gã lồi ra, toàn bộ thân thể đều bởi vì dùng sức quá mức mà trở nên cứng còng.
Nhưng mà lần này không phải hù dọa gã, mà là chân chính —— báo thù.
Lý Tam Nương đứng trong một góc, lẳng lặng mà nhìn.
Bà cụ Thái bị hại chết phập phềnh trước mặt Thái Phú Quý, vung ra đầu lưỡi thật dài, ánh sáng đỏ máu trong mắt quỷ thoắt ẩn thoắt hiện.
Theo đầu lưỡi buộc chặt từng chút một, Thái Phú Quý phun ra hơi thở cũng càng ngày càng yếu, chậm rãi không còn sức lực giãy giụa.
Sau tột tiếng "đùng" nhỏ đến khó phát hiện, ba ngọn dương hỏa trên đỉnh đầu và hai đầu vai gã đã dập tắt.
Thái Phú Quý đã chết.
Lý Tam Nương không quản gã, chỉ là gắt gao mà nhìn chằm chằm bà cụ Thái.
Bà cụ Thái cúi đầu đứng trước thi thể Thái Phú Quý, quỷ khí trên người quay cuồng kịch liệt, đột nhiên lệ khí của bà đại thịnh, phát ra một tiếng tru lên bén nhọn, biến thành một đoàn khí đen.
Chỉ nháy mắt, nửa người đều chui vào vách tường.
—— phòng bên cạnh còn có người sống!
Lý Tam Nương đã sớm có chuẩn bị, tiến lên giữ chặt lấy cẳng chân bà một phen: "Đừng xúc động, bà không thể lại giết người!"
Thái Phú Quý là kẻ thù của bà cụ Thái, nhưng cũng là người thân cuối cùng của bà, sau khi giết chết Thái Phú Quý, bà cụ Thái ngược lại đã bị kích thích, đã hoàn toàn mất đi lý trí.
Nhận thấy được Lý Tam Nương ngăn cản, bà hung ác mà xoay người, đầu quỷ đột nhiên duỗi dài, căn một ngụm về hướng Lý Tam Nương, nháy mắt cắn nuốt mất một đoàn quỷ khí.
Lý Tam Nương "Shhh" một tiếng, liền giữ tư thế bị cắn móc bùa Trấn ra, "Bốp" một tiếng chụp lên trán bà cụ Thái.
Bà cụ Thái vẫn duy trì tư thế giương nanh múa vuốt bị định trụ lại.
Lý Tam Nương thở ra một ngụm quỷ khí: "Nguy hiểm thật, suýt chút nữa thôi."
Bùa Trấn xuất từ tay thần hiệu quả đương nhiên không giống bình thường, dưới sự trấn áp của bùa Trấn, quỷ khí của bà cụ Thái dần dần bình tĩnh lại, tuy rằng quỷ tương dữ tợn không đổi, thần trí lại chậm rãi tỉnh táo, trên mặt cũng lộ ra một loại thần sắc nghĩ mà sợ.
Lý Tam Nương cẩn thận quan sát trong chốc lát, mới tháo bùa Trấn xuống.
"Bà cụ Thái, sau khi trở về bà phải cảm tạ Thành Hoàng gia nha, là lão nhân gia bảo cháu lại đây giúp bà đấy."
Bà cụ Thái gật gật đầu, cảm kích mà nói: "Được được được, quay đầu lại bà đi tạ ơn liền.
Còn có cháu nữa, khuê nữ, cảm ơn cháu."
Lý Tam Nương lắc đầu tỏ vẻ không cần cảm tạ, lại chỉ chỉ phòng kế bên: "Bên kia có người sống, là bà xã của Thái Phú Quý, chị ấy tự động túc trực bên linh cữu bà.
Lúc bà kiện Thái Phú Quý không kiện chị ấy, chị ấy là vô tội đúng không?"
Biểu cảm của bà cụ Thái dần dần trở nên phức tạp: "Vân Thải là đứa con gái tốt, đáng tiếc gả cho tên bạch nhãn lang, còn vẫn luôn cho rằng nó có hiếu với bà cỡ nào nữa kia.
Chuyện Phú Quý Nhi siết chết bà, Vân Thải cũng không biết, nó cho rằng bà là bệnh chết."
Lý Tam Nương có thể nghe ra, bà cụ Thái đối với Thái Phú Quý rất chán ghét, nhưng đối với Phương Vân Thải vẫn là có cảm tình.
Bà cụ Thái thở dài: "Đi thôi."
"Không đi nhìn Phương Vân Thải sao ạ?"
"Phú Quý Nhi có là thứ không ra gì như thế nào thì cũng là ông xã Vân Thải.
Bà mới giết chồng nó, bà làm sao đi nhìn nó được? Thôi, hy vọng Vân Thải về sau có thể tái giá được người tốt đi."
Nghe đến đó, Lý Tam Nương sửng sốt: "Bà không ngại cháu dâu tái giá ạ?"
Bà cụ Thái nhớ tới thân phận khi Lý Tam Nương còn sống, trêb mặt quỷ xanh trắng lộ ra nụ cười hiền từ: "Thời đại không giống trước nữa.
Khuê nữ à, sau này cháu chính là phải làm việc cho Thành Hoàng gia, học thêm chút mấy chuyện hiện giờ đi, đừng mãi nghĩ mấy quy tắc nát trước kia nữa."
Lý Tam Nương như suy tư gì, có lẽ, cô còn phải càng tích cực đi tìm hiểu tình đài hiện tại mới được……
Hai người đi đến cửa sổ, vừa muốn đi ra ngoài, nhưng mà đúng lúc này, trên thi thể Thái Phú Quý chậm rãi hiện lên một hồn phách.
Lý Tam Nương căng thẳng trong lòng, vội vàng nhìn về phía bà cụ Thái.
Bà cụ Thái thật ra rất bình tĩnh: "Khuê nữ đừng lo lắng, bà siết chết nó báo thù, ân oán liền hiểu rõ, cũng không dám được một tấc lại muốn tiến một thước.
Ông nhà cũng chờ bà thật lâu rồi, bà còn không đuổi theo thì chắc đuổi không kịp mất."
Lý Tam Nương yên tâm hơn, quay đầu nhìn chằm chằm Thái Phú Quý.
Không phải lệ quỷ? Vậy thì tốt.
Sinh thời có chấp niệm, có oán khí, sau khi chết biến thành quỷ cũng sẽ có bản lĩnh rất cường đại.
Thái Phú Quý là bị lấy mạng, trước khi chết bị dọa vỡ mật, nào còn dám có oán hận gì? Biến thành quỷ về sau chẳng khác gì quỷ mới chết bình thường.
Thậm chí khi gã tồn tại còn dám cố làm ra vẻ mắng vài câu, hiện tại ngược lại càng sợ hãi, đang trốn trong góc tường run kia kìa —— e sợ bà cụ Thái không cao hứng một cái là xé gã ra ăn ngay và luôn.
Lý Tam Nương thấy gia hỏa này làm không ra phiền toái gì, cũng bèn cùng bà cụ Thái bay ra ngoài.
·
Nguyễn Tiêu đợi nửa giờ trong phòng, Lý Tam Nương liền đưa bà cụ Thái về đến nơi.
Cậu nhận lấy bùa Trấn Lý Tam Nương trả về nhìn một cái —— dùng hơn phân nửa thần lực? Cậu không khỏi nhíu nhíu mi, nhanh chóng trừ một điểm tín ngưỡng nhìn lại người bà cụ Thái.
Vừa nhìn thấy, Nguyễn Tiêu thực vui mừng.
Không mang tội nghiệt thì tốt, lần đầu khai trương không làm hỏng việc, thật sự là quá tốt.
Bà cụ Thái bái tạ Nguyễn Tiêu, sau khi bị nâng dậy thì thành khẩn mà dò hỏi: "Thành Hoàng gia, ngài biết ông nhà tôi đi đâu không? Đi đầu thai rồi hay là còn tại địa phủ?"
Nguyễn Tiêu hơi cứng đờ.
Chuyện này…… cậu không biết á.
Nhưng thân là Thành Hoàng gia, Nguyễn Tiêu không thể phá đám bản thân, nghĩ nghĩ rồi nói: "Cái này tra lên tiêu phí không ít thời gian, ngươi nhanh chóng đi địa phủ, không kịp tra xét.
Nhưng ngươi cũng đừng lo lắng, ngươi sống cả đời này không có tội nghiệt gì, biến thành lệ quỷ cũng nhớ rõ trượng phu, vậy mặc kệ ông ta có đầu thai hay không, hai ngươi sau này nói không chừng cũng còn duyên phận."
Này cũng không hẳn hoàn toàn chỉ là an ủi, ví dụ cùng loại trong "lải nhải" còn rất nhiều.
Trên mặt già xanh trắng của bà cụ Thái lộ ra một biểu cảm có chút thẹn thùng.
Bà lại bái bái Nguyễn Tiêu, bái xong rồi, trong vận mệnh chú định có âm thanh "Ầm ầm ầm" vang lên.
Một cánh cửa lớn đen nhánh mở ra phía sau bà, bên trong là gió âm từng trận, sâu không thấy đáy, đúng là cánh cửa mà sau khi mỗi một con quỷ chết đều sẽ nhìn thấy: Quỷ môn.
Sau khi người chết hẳn là đi đến âm phủ tiếp nhận thẩm phán trước, rồi lại tiến vào luân hồi.
Mà quỷ môn thì sao, chính là con đường quỷ hồn đi đến âm phủ.
Đại đa số người sau khi chết đều là không có thần chí, quỷ môn tự động xuất hiện hút quỷ hồn vào, trực tiếp đưa đi âm phủ.
Mà còn có rất nhiều quỷ, bọn họ hoặc là cách chết đặc biệt, hoặc là sinh thời có chỗ nào đó đặc biệt —— chẳng hạn như tội lớn đức lớn linh tinh —— như vậy mặc kệ bọn họ có thể bảo trì thần chí hay không, vào thời điểm quỷ thần ở âm phủ còn tồn tại, thường thường sẽ có quỷ sai tới cửa, tự mình đưa bọn họ đến địa phủ.
Hiện giờ âm phủ vẫn cứ tồn tại, nhưng đã không còn quỷ thần nữa.
Cho nên mỗi một người sau khi chết, đại đa số quỷ hồn thần chí không rõ vẫn là sẽ bị quỷ môn mang đi sau ngày đầu thất, tự động tiến vào luân hồi; mà còn có một bộ phận bởi vì nguyên nhân nào đó bỏ lỡ quỷ môn, thần chí thanh tỉnh quá mức quyến luyến trần thế,