Editor: May
"Đó là đương nhiên, cho bà xã và cho cháu gái, có thể giống nhau sao?" Tiểu Thỏ đứng ở trên ghế sofa, làm mặt quỷ nói với Trình Thi Đồng.
"Ơ, hai ngươi lĩnh chứng kết hôn??" Trình Thi Đồng vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô.
"Còn chưa có..." Tiểu Thỏ ngẩn ra, lập tức hạ khí xuống.
"A... Vậy thì chưa tính là bà xã nha..." Trình Thi Đồng học bộ dáng Tiểu Thỏ, làm mặt quỷ nói với cô.
"Cậu tìm đánh a!!" Tiểu Thỏ trực tiếp từ trên ghế salon nhảy đến trên lưng Trình Thi Đồng.
"Ai da... Chú nhỏ, chú quản bà xã của chú đi..." Trình Thi Đồng bị cô đụng đến dưới chân không đứng vững một cái, trực tiếp ngã ở trên ghế sa lon phía sau.
"À... Không quản được... Tạm thời còn chưa phải là hợp pháp..." Trình Chi Ngôn vẻ mặt bất đắc dĩ nói với cô.
"..."
Trình Thi Đồng nhịn không được liếc mắt, hai vợ chồng các người, đây cũng quá mang thù đi.
Sau khi lại nháo với Trình Thi Đồng trong chốc lát, lúc này Tiểu Thỏ mới trở lại vị trí ngồi của mình, nhớ tới trước đó chính mình liên tục bận rộn chuyện bà ngoại qua đời, liền nhịn không được hỏi cô ấy: "Đồng Đồng, Cố Ninh Thư nhà
cậu sao rồi??"
"Chao ôi..." Trình Thi Đồng thở dài một hơi nói: "Thật ra nói tóm lại, tình huống hiện đang khôi phục còn không tệ, chỉ là thế hệ trước không phải là thường nói ư, thương gân động cốt một trăm ngày, tớ xem chừng anh ấy, dù sao cũng phải nằm ở trên giường bệnh hai ba tháng mới có thể tốt được."
"Ừ... Vậy khẳng định phải tĩnh dưỡng thật tốt, chỉ là Cố Ninh Thư nhà các cậu, cũng rất dũng cảm, vì cứu đứa bé kia..." Lúc trước Trình Chi Ngôn đã nói tỉ mỉ tình hình cụ thể với Tiểu Thỏ, cô nhịn không được thật dài một hơi.
"Đúng vậy, anh ấy ngược lại dũng cảm, nhưng làm tớ sợ hết hồn." Trình Thi Đồng có chút bất đắc dĩ cười cười, sau đó thở dài nói: "Tuy nói đã thoát khỏi kỳ nguy hiểm, chỉ là gần đây người lúc nào cũng phát sốt nhẹ... Cũng không biết có phải là bởi vì miệng vết thương bị nhiễm trùng không, truyền rất nhiều thuốc tiêu viêm, lúc nào cũng không thấy tốt."