Editor: May
"Bà ôố nội không có gì đáng ngại!! Đồng Đồng, cháu mới vừa nói cái gì?? Ai mang thai?? Có phải vợ Ngôn Ngôn có hay không!?" Một đôi mắt già nua của bà cố nội, trong nháy mắt phát ra hào quang sáng chói, ánh mắt bà chuyển về phía Tiểu Thỏ, trên mặt đầy nếp nhăn tràn đầy mừng rỡ.
"Bà nội... Đồng Đồng nói lung tung." Tiểu Thỏ lập tức đầu đầy hắc tuyến nhìn về phía lão phu nhân, sau đó thừa dịp bà không chú ý, lại dùng lực trừng Trình Thi Đồng một cái.
"Cái gì?? Đồng Đồng nói đúng??" Lão phu nhân lập tức vui vẻ miệng không khép lại được, bước chân vốn định ra ngoài tản bộ cứng rắn quẹo khúc quanh, vừa chạy vào trong nhà, vừa cao hứng hô lớn: "Lão già, vợ Ngôn Ngôn có rồi!!"
"Bà nội!!" Tiểu Thỏ mắt thấy lão phu nhân xoay người bỏ chạy, chân kia lại có thể còn muốn lưu loát hơn cô.
"Ha ha ha ha..." Trình Thi Đồng nhìn có chút hả hê nhìn cô.
"..." Tiểu Thỏ xoay đầu lại, trừng mắt nhìn Trình Thi Đồng một hồi lâu, sau đó duỗi
tay dùng sức cấu véo cánh tay cô một phen nói: "Cho cậu nói lung tung, cậu xem đi, xem bà cố nội của cậu hiểu lầm rồi, làm sao bây giờ!?"
"Còn có thể làm sao, rau trộn thôi!!" Trình Thi Đồng làm mặt quỷ với Tiểu Thỏ, cười xấu xa chạy trốn.
Tiểu Thỏ xoay đầu lại nhìn Trình Chi Ngôn, lại nhìn đến một ngón tay thon dài trắng nõn của anh đang vuốt cằm, tựa hồ đang nghiêm túc suy tư cái gì đó.
"Trình Chi Ngôn!!" Tiểu Thỏ xoay người nhào vào trong lòng anh, không thuận theo nói: "Anh đang suy nghĩ gì đấy, anh mau quản Trình Thi Đồng đi!!"
"Ừ... Đang suy nghĩ nếu chúng ta có đứa bé, nên đặt tên là gì thì tốt..." Trình Thi Đồng khẽ rủ mắt xuống, trong đôi mắt trong suốt mang theo hào quang sáng chói nhìn về phía cô.
Cả người Tiểu Thỏ trong nháy mắt ngơ ngẩn.
Sau đó... tay ôm eo anh, phẫn nộ ấn xuống: "Anh cứ muốn sinh con như vậy a!!"