Trình Chi Ngôn ngồi cùng cô trên giường, nửa người dựa vào đầu giường, đưa tay vỗ nhẹ chăn trên người Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ nhắm mắt lại ngoan ngoãn nằm xuống, nhìn giống như sắp ngủ thiếp đi.
Trong phòng, một cái đèn bàn mờ nhạt trên tủ đầu giường toả ra ánh sáng êm dịu, đôi mắt Trình Chi Ngôn cụp xuống, thấy hô hấp Tiểu Thỏ gần như đã đều đặn, đang chuẩn bị rút tay, thì nghe thấy một giọng trầm ấm hỏi: “ Anh nước chanh, anh có thể hôn em một cái không?”
Trình Chi Ngôn giật mình, cúi đầu nhìn về phía Tiểu Thỏ, người kia vẫn nhắm hai mắt như cũ, nhưng mà cái miệng nhỏ mới vừa nhếch lên, giờ phút này đang hơi hơi mở ra, lời nói vừa rồi chẳng lẽ là cô nói?
“A?” Trình Chi Ngôn có chút không xác định là Tiểu Thỏ còn tỉnh hay là nói mớ.
Tiểu Thỏ lén lút mở một con mắt, nhìn Trình Chi Ngôn ngồ bên phải mình, nhìn anh lộ ra một nụ cười tinh nghịch lại hỏi một lần: “Anh nước chanh, anh có thể hôn em một cái không?”
Trình Chi Ngôn có chút nghi hoặc nhìn cô.
“Chính là nụ hôn chúc ngủ ngon.” Tiểu Thỏ mở to mắt, ánh mắt mong chờ nhìn anh nói: “Em xem trong sách chuyện xưa, tất cả cha mẹ đều hôn chúc ngủ ngon một cái trước khi cô bé ngủ, anh nước chanh cũng hôn em một cái được không?”
“Anh là cha mẹ sao?” Trình Chi Ngôn nhịn không được bật cười.
Nhưng vẫn theo lời, hơi cúi người, nhẹ nhàng hôn một cái trên gương mặt trắng nõn mũm mĩm của cô.
Tiểu Thỏ cảm thấy bên má trái có một cảm giác ấm áp và mềm mại nhẹ nhàng chạm vào một chút, sau đó lướt qua.
“Có thể ngủ chưa?” Trình Chi Ngôn đứng thẳng lên có chút buồn cười nhìn cô.
“Chưa.”
Tiểu Thỏ lắc đầu, bàn tay thon thả trắng nõn chỉ vào làn môi hồng nhuận của mình nói: “Phải hôn miệng!”
“...”
Trình Chi Ngôn giật mình.
“Nụ hôn chúc ngủ ngon, nụ hôn chúc ngủ ngon, nhất định là hôn môi, không phải trước kia anh nói cho em biết hôn môi là hôn thế nào
sao?” Tiểu Thỏ chớp đôi mắt ngập nước, nhìn chằm chằm Trình Chi Ngôn hỏi.
“Nhưng mà....”
Trình Chi Ngôn chần chờ một chút, không có động tĩnh gì.
Thiếu niên mười lăm tuổi, đã không còn là đứa bé năm năm trước bị Tiểu Thỏ tùy tiện hỏi ba vấn đề liền chạy mất dép.
Theo tuổi tác tăng lên, anh đã biết rõ hôn môi là cái gì, cũng biết em bé sinh ra như thế nào, thỉnh thoảng trong trường học còn có mấy học sinh nam thần bí tụ tập một chỗ thảo luận vấn đề nụ hôn đầu tiên.
Nhưng mà trước mặt là Tiểu Thỏ vẫn ngây thơ như cũ, anh lại không biết bây giờ nên làm cái gì bây giờ.
Nụ hôn đầu tiên....
Trình Chi Ngôn theo bản năng đưa tay sờ môi mình một chút, nếu như là hôn là như thế thì.....
Có phải nụ hôn đầu tiên của anh đã mất từ nhiều năm trước hay không?
“Anh nước chanh?”
Tiểu Thỏ gọi anh từ trong suy nghĩ trở về, anh cúi đầu, thấy Tiểu Thỏ đang chu cái miệng đỏ hồng chờ mình hôn cô.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, làn môi hồng hào của cô lóe ra xinh đẹp sáng bóng giống như là một quả anh đào tươi đẹp ướt át.
“Ừ... Chúc ngủ ngon....” Anh cúi đầu, nhẹ nhàng đụng một cái trên làn môi hồng hào của cô, giọng nói có chút mơ hồ nhìn cô.
“Ha ha... Anh nước chanh, chúc anh ngủ ngon!” Tiểu Thỏ cảm thấy vừa lòng ôm chăn nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ.
Hoàn toàn xem nhẹ Trình Chi Ngôn ngồi ở bên cạnh, trên gương mặt trắng nõn như ngọc hiện ra một chút nhàn nhạt đỏ ửng.