Editor: May
Lúc Tiểu Thỏ nghe được câu này, lập tức cảm thấy giống như sấm sét giữa trời quang.
Đáng tiếc anh ta là nam!??
Ý tứ của những lời này là...
Tiểu Thỏ vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía Lâm Sở Sở, lại nhìn thấy Lâm Sở Sở đang vẻ mặt kiều mỵ cười nói với mình: "Ai nha, chán ghét a, sao lại dùng loại ánh mắt này nhìn người ta chứ!?"
"Cô cô cô... cô nói đáng tiếc anh ta là nam... Ý của cô là..." Tiểu Thỏ lắp bắp mở miệng hỏi Lâm Sở Sở.
"Ừ, chính là ý tứ kia." Lâm Sở Sở cười tủm tỉm nhìn Tiểu Thỏ, giọng nói chậm rãi nói với cô: "Thật ra tôi thích con gái."
Cái gì!?
Cô ta nói cái gì!?
Cô ta không phải là đang đùa chứ!?
Tiểu Thỏ chỉ cảm giác cả người mình đều khiếp sợ.
Đại khái là vẻ mặt cô quá mức rung động, Lâm Sở Sở có chút buồn cười duỗi tay quơ quơ ở trước mắt cô nói: "Tiểu Thỏ Thỏ, hoàn hồn a!!"
"..."
Tiểu Thỏ nhìn cô ta, trong khoảng thời gian ngắn lại có thể không biết mình nên nói cái gì mới tốt.
"Chao ôi... Thật ra tôi cũng không có cách nào a..." Lâm Sở Sở nhìn cô, nhẹ nhàng thở dài một hơi nói: "Tôi là thực thích con gái, con gái mềm mại,
trắng trắng, đôi mắt ngập nước, giọng nói lại rất dễ nghe, điểm nào cũng mạnh hơn đàm đàn ông xấu xa kia... Nhưng các cô ấy luôn nói, cũng bởi vì tôi chưa nói qua yêu đương với đàn ông, cho nên mới cảm thấy con gái tốt, nếu tôi có thể thử ở cùng đàn ông, khẳng định liền sẽ thích đàn ông."
"Cho nên..." Tiểu Thỏ giọng nói gian nan mở miệng nói với Lâm Sở Sở: "Cho nên cô liền ở cùng Hạ Phong??"
"Đúng vậy, thử một chút nha!" Lâm Sở Sở gật gật đầu, rất nghiêm túc nhìn Tiểu Thỏ nói: "Tôi là rất nghiêm túc nói yêu đương với Hạ Phong a, thân là một người bạn gái, chuyện tôi phải làm, đều làm được rồi, giúp anh ta làm bữa sáng, làm nũng với anh ta, cùng đi ra ngoài chơi, đeo nhẫn tình nhân, chao ôi... Nói thật, Hạ Phong thực rất tốt a, nhưng tôi đối với anh ta, chính là không có cái loại cảm giác tim đập như khi nhìn về con gái."