Editor: May
Nhìn cho đến khi cô một trận chột dạ, sau đó trong nháy mắt cúi đầu.
"Không phải vừa rồi em mới nói em có hỏi sao??" Trình Chi Ngôn hơi nhíu mày, giọng nhàn nhạt hỏi.
...
Hỏi là hỏi được...
Nhưng lý do này, thực không thế nào nói ra a...
Tiểu Thỏ có chút rối rắm nhìn Trình Chi Ngôn.
Trình Chi Ngôn trầm mặc một lát, đột nhiên một cước giẫm phanh lại, trong nháy mắt dừng xe ở ven đường.
"Ai da..." Tiểu Thỏ vội vàng không kịp chuẩn bị, cả người xông về phía trước, may mắn trên người có dây an toàn buộc lại, lúc này mới không có đụng vào bảng chắn xe phía trước.
Trình Chi Ngôn xoay đầu lại, một đôi mắt trong suốt nhìn môi đỏ thắm kia của Tiểu Thỏ, trong ánh mắt đột nhiên lóe lên một tia sáng nguy hiểm nhìn Tiểu Thỏ chậm rãi nói: "Có phải Lâm Sở Sở không thích Hạ Phong hay không??"
"Ách... Đúng vậy..." Tiểu Thỏ hơi ngẩn ra, theo bản năng gật gật đầu.
"Cô ta thích là... em...??" Trình Chi Ngôn nhíu đôi lông mày thanh tú lại, đột nhiên cảm thấy màu đỏ
trên cánh môi Tiểu Thỏ thoạt nhìn hết sức chói mắt.
"Làm sao anh biết!?" Tiểu Thỏ cả kinh, vô thức đáp một tiếng.
Đợi cô phục hồi tinh thần lại, trong nháy mắt duỗi tay che miệng của mình, mặt tràn đầy hoảng sợ nhìn vẻ mặt càng ngày càng u ám trên mặt Trình Chi Ngôn.
"Bị anh nói trúng??" Trình Chi Ngôn duỗi tay, ngón tay ấm áp nhẹ nhàng lau lên cánh môi đỏ thắm của cô, lớp đỏ tươi kia trong nháy mắt liền bôi đến trên lòng ngón tay của anh.
"Ách... Cái kia... Cái đó... anh yên tĩnh một chút..." Tiểu Thỏ nhìn Trình Chi Ngôn, lắp bắp muốn giải thích.
"Cô ta hôn em??" Trình Chi Ngôn híp mắt, nhìn vẻ mặt thất kinh kia của Tiểu Thỏ, lại liên tưởng đến bộ dáng mới vừa chạy trối chết ra khỏi khách sạn của cô, giọng nói liền càng phát ra lành lạnh.
"Ách... Cái kia..." Tiểu Thỏ đột nhiên không biết nên nói cái gì mới tốt nữa.