Editor: May
"Chao ôi..." Chu Nguyệt tiếp tục cúi đầu thở dài.
Tiểu Thỏ vội vàng xoay người, bịch bịch bịch liền chạy lên trên lầu.
Tiến vào phòng của Trình Chi Ngôn, Tiểu Thỏ vội vàng đóng cửa phòng lại, sau đó nhìn Trình Chi Ngôn đứng trong phòng, duỗi tay vỗ vỗ ngực của mình, thở một hơi dài nhẹ nhõm nói: "Cuối cùng cũng an toàn."
Trình Chi Ngôn xoay đầu lại, một đôi mắt trong suốt giống như cười mà như không nhìn Tiểu Thỏ, thấp giọng mở miệng nói: "A... An toàn??"
"Ách... Cái này..."
Tiểu Thỏ ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới, chính mình đây là trước có sói, sau có hổ a!
Vừa mới giải quyết xong mẹ Trình Chi Ngôn chờ ôm cháu trai, nơi này còn có một Trình Chi Ngôn chờ tìm cô tính sổ a!!
"Cái kia... Anh nước chanh, tìm em có việc à??" Tiểu Thỏ cười cười vô tội với Trình Chi Ngôn, thuận miệng nói.
"Anh cảm thấy thế nào??" Trình Chi Ngôn hơi bước chân dài, đi đến trước mặt Tiểu Thỏ, một đôi mắt tĩnh mịch khẽ rủ xuống, nhìn Tiểu Thỏ đứng ở trước mặt mình, khẽ mỉm cười nói: "Vừa rồi hai người chúng ta ở trong xe còn chưa tính sổ xong đâu."
"Sổ sách gì chứ??" Tiểu Thỏ nháy một
đôi mắt to trắng đen rõ ràng, đáng thương nhìn anh.
"Chính là em nói, em cảm giác lực hấp dẫn đồng tính của mình tương đối lớn, mà anh đối với đồng tính mà nói, không có lực hấp dẫn gì." Trình Chi Ngôn khẽ cúi người, tiến đến bên tai Tiểu Thỏ, chậm rãi nói ra.
"Cái đó cái đó, em đây không phải là nói đùa ư, đồng ngôn vô kị nha!!" Tiểu Thỏ cười khan vài tiếng, nhịn không được lui về phía sau một bước.
Nhưng mà cô lui về phía sau một bước, Trình Chi Ngôn liền đi lên phía trước một bước, cho đến khi Tiểu Thỏ thối lui đến góc tường, không đường có thể lui, lúc này Trình Chi Ngôn mới thoải mái nhàn nhã đưa ra một cánh tay đến, chống đỡ bên đầu Tiểu Thỏ, khẽ cúi đầu, giống như cười mà như không lặp lại một lần: "Đồng ngôn vô kị?? Nếu anh không có nhớ lầm... em thật giống như năm ngoái liền đã trưởng thành a..."