Editor: May
"Đừng..." Tiểu Thỏ kinh hô một cái, vội vàng cũng khép hai chân, không cho anh thực hiện được.
"Loại thời điểm này lại nói không cần, đã muộn." Trình Chi Ngôn nhanh tay lẹ mắt ngăn trở động tác của cô, hai bàn tay thon dài mạnh mẽ sít sao nắm lấy cổ chân cô, trên tay hơi dùng sức một chút, chân cô liền bị tách ra.
Đây đã là lần thứ N, Tiểu Thỏ khổ sở cầu khẩn anh.
"Anh nước chanh, em đã biết sai rồi... ưm... về sau em sẽ không đùa dai như vậy nữa..." Cả khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tiểu Thỏ nghẹn đến đỏ bừng, nước mắt gần như đều muốn rơi xuống từ trong vành mắt, thân thể cô bởi vì không chịu nổi từng đợt cảm giác khác thường kia mà khẽ giãy dụa.
Nhưng mà Trình Chi Ngôn lại vẫn không nói một lời vùi đầu ở giữa hai chân cô.
Lại một lần sợ run đột kích, Tiểu Thỏ chỉ cảm giác dưới thân mình đã là một mảnh ướt đẫm, hai bàn tay nhỏ bé mảnh mai của cô, dùng sức nắm chặt ga giường, chờ tầng cảm giác trong thân thể kia dần dần tản đi, hai mắt trống rỗng nhìn trần nhà.
Trình Chi Ngôn đã sớm khẩn trương đến khó chịu, sau khi thấy cô cuối cùng không có khí lực cầu xin tha thứ, lúc này mới động
thân một cái, xông vào trong thân thể cô.
"Ưm..." Cảm giác tràn đầy đột nhiên xuất hiện, khiến Tiểu Thỏ hơi mở mắt, nhìn khuôn mặt thanh tú soái khí trước mắt.
"Biết sai rồi, hửm??" Trình Chi Ngôn khẽ rủ mắt xuống nhìn cô, khóe môi câu dẫn ra một tươi cười nhàn nhạt, giọng nói trầm thấp mà khàn khàn hỏi cô.
"Hu hu... Biết sai rồi..." Tiểu Thỏ vội vàng vừa khóc vừa gật đầu, một đôi bàn tay dùng sức đẩy lồng ngực anh, muốn đẩy anh từ trong thân thể mình ra.
Đã trải qua nhiều lần cảm giác khác thường như vậy, cô thực không thể tiếp nhận nhiều hơn.
Nhưng mà Trình Chi Ngôn đã sớm ẩn nhẫn lâu ngày, giờ phút này sao chịu lui ra ngoài.
Hai bàn tay anh sít sao chế trụ cổ tay cô, cố định cô xong, để cho cô không có cách nào lộn xộn, sau đó, mới bắt đầu chậm rãi chiếm hữu cô.
Đợi đến khi Trình Chi Ngôn cuối cùng vừa lòng thỏa mãn buông cô ra, mồ hôi trên người Tiểu Thỏ đã làm ẩm ướt toàn bộ ga giường sau lưng cô.