Editor: May
Nhưng những lời này, lúc đối mặt với cô, anh lại không nói một câu nên lời.
"Lại nói, hai người chúng ta cùng một chỗ, anh có tự do nói chia tay, em cũng có tự do tiếp tục theo đuổi anh." Trình Thi Đồng cười tủm tỉm nhìn Cố Ninh Thư, thập phần đắc ý tiếp tục nói với anh: "Như thế nào, có muốn em lại mỗi ngày viết một phong thư tình cho anh không??"
"Đồng Đồng..." Cố Ninh Thư nhìn tươi cười sáng chói trên mặt cô, trong nội tâm nói không cảm động, là không thể nào.
Cho dù lúc mới bắt đầu, anh là vì một cái tên trên sổ Cố Trừng Tịch mà bắt đầu chú ý cô, cho dù ban đầu chung đụng, anh đối với cô có thể thật sự là hiếu kỳ lớn hơn thích.
Nhưng mà, trái tim đều làm bằng thịt.
Nhiều năm làm bạn như thế, cùng nhau trưởng thành, cô đã sớm trở thành một bộ phận không thể thiếu trong sinh mệnh của anh.
Anh đã từng thực nghĩ tới, đợi đến tốt nghiệp đại học, anh cùng với cô kết hôn, có lẽ là Bắc Kinh, có lẽ là Nam Kinh, có lẽ là về
thành phố Z, tóm lại, chỉ cần có hai người bọn họ là được, tìm một thành phố ở lại, mua một ngôi nhà, tìm công việc, sau đó làm từng bước đi làm tan tầm, lại sinh một đứa bé như anh hoặc là như cô.
Cuộc sống như vậy, tương lai như vậy, thật tốt đẹp.
Chỉ là hiện tại...
Cố Ninh Thư cười khổ một tiếng, thở dài một hơi, tựa hồ là cuối cùng đã hạ quyết tâm gì đó, anh ngẩng đầu lên, nhìn mắt Trình Thi Đồng, nói từng một chữ một: "Đồng Đồng, chúng ta không thể cùng một chỗ."
"Em biết rõ a, ngày hôm qua anh đã nói qua." Trình Thi Đồng vẻ mặt không sao cả nhìn anh, "Em cũng đã nói, không thể làm tình lữ, chúng ta cũng có thể tiếp tục làm bạn."
Cố Ninh Thư nhìn mắt cô, trầm mặc rất lâu, sau đó giọng nói trầm thấp nói với cô: "Em biết... hiện tại anh... Là người mang theo siêu vi trùng HIV không??"
Câu nói của anh, nói xong chữ cuối cùng, giọng nói cực thấp cực thấp, ba mẫu chữ HIV kia tựa như là một thanh đao sắc bén, cắm ở trong tâm khảm anh.
"..."
"..."