Editor: May
"Hắc??" Tiểu Thỏ trợn to hai mắt, giật giật khóe miệng nhìn cô ấy nói: "Chú nhỏ cậu hy vọng tớ ghen??"
"Đúng vậy, hơn nữa càng chua càng tốt." Trình Thi Đồng nháy mắt mấy cái, cười nói: "Tư vị chua sảng khoái a, đáng tiếc chú nhỏ tớ lại chưa từng nếm qua được..."
"..."
Tiểu Thỏ cảm giác mình là hoàn toàn không còn gì để nói.
"Chao ôi, chỉ là cậu theo chú nhỏ tớ như vậy cũng rất tốt, cuộc sống bình bình đạm đạm, thuận buồm xuôi gió, cậu an tâm trang trí, chờ tốt nghiệp, sau đó kết hôn, cậu xem, thật tốt đẹp, rất hâm mộ cậu."
Trình Thi Đồng thở dài một hơi, đặt đầu ở trên bờ vai Tiểu Thỏ, thấp giọng nói.
Tiểu Thỏ trầm mặc một lát, tựa hồ là nghe ra manh mối gì từ trong lời nói của cô ấy, xoay đầu lại, kỳ quái nói: "Như thế nào, chẳng lẽ cậu và Cố Ninh Thư nhà cậu không phải như thế sao, năm ngoái gia trưởng hai ngươi đều gặp mặt rồi, tuy nói lúc đầu năm nay, Tiểu Cố xảy ra một chút ngoài ý muốn, nhưng mà không phải bây giờ thương thế đã ổn rồi ư, hai người các cậu không phải là cũng giống như vậy chờ tốt
nghiệp kết hôn ư??"
"Ừ... Xem như thế đi." Trình Thi Đồng nhắm mắt lại, cúi đầu đáp một tiếng, nhưng trong lòng thì đang không ngừng thở dài.
"Như thế nào, cậu và Tiểu Cố nhà cậu phát sinh chuyện gì sao??" Tiểu Thỏ sững sờ một chút, hai tay khoác ở cánh tay Trình Thi Đồng, thấp giọng hỏi.
"Không có gì..." Trình Thi Đồng mở mắt ra, cười cười nói với Tiểu Thỏ: "Chúng tớ... Cũng đang chờ tốt nghiệp kết hôn nha..."
Cô vừa nói vừa quơ quơ chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út bàn tay trái với Tiểu Thỏ.
"Ai nha, ta kháo!! Chiếc nhẫn kim cương a!! Tiểu Cố nhà cậu tặng cho cậu khi nào vậy??" Tiểu Thỏ lập tức vẻ mặt kinh ngạc vui mừng ôm tay Trình Thi Đồng, cẩn thận tường tận xem xét nửa ngày.
"Chính là mấy ngày hôm trước đó." Trình Thi Đồng cười đến vẻ mặt hạnh phúc nói: "Như thế nào, hâm mộ đi."
"Tớ mới không hâm mộ..." Tiểu Thỏ bỉu môi nói: "Năm ngoái người ta liền nhận được rồi."