Editor: May
Tiểu Thỏ nháy mắt mấy cái, nhìn Cố Ninh Thư sững sờ trong chốc lát, sau đó nhảy dựng lên từ trên ghế salon nói: "Cố Ninh Thư!? Anh thực sự đến?"
"Không hoan nghênh phải không??" Cố Ninh Thư cười cười, thấp giọng hỏi.
"Sao có thể chứ!?" Tiểu Thỏ vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ nhìn anh nói: "Cảm giác thân thiết đã lâu không gặp anh, cũng khoảng... Hai năm đi?? Tiểu Cố, anh càng ngày càng soái a!!"
"..." Trình Chi Ngôn yên lặng nhìn cô một cái, sau đó giọng lành lạnh nói: "Bây giờ hối hận vẫn còn kịp."
"Khụ khụ..." Tiểu Thỏ nghe câu này của anh, không cẩn thận, liền bị nước miếng của mình làm sặc.
"Thôi đi, chú nhỏ, chú đừng ngay cả dấm chua Tiểu Cố nhà cháu cũng ăn chứ, sau này chú liền được luật pháp bảo vệ, nhìn bộ dáng hận gả đi kia của chú, thật sự là ném mặt mũi nhà họ Trình chúng ta." Trình Thi Đồng làm mặt quỷ với Trình Chi Ngôn, tổn hại anh các loại.
"A... Cháu không hận gả thì tốt." Khóe miệng Trình Chi Ngôn kéo ra một đường cong, duỗi tay ôm chầm Tiểu Thỏ vào trong ngực, từ trên cao nhìn xuống Trình Thi
Đồng nói: "Thật ra trong lòng cháu đã hâm mộ đến nổ bong bóng đi?"
"..." Trình Thi Đồng trừng mắt nhìn anh rất lâu, sau đó quay đầu đi, đỏ mặt nói: "Không nghĩ để ý đến chú."
Trình Chi Ngôn quay đầu lại, nhìn thoáng qua đám thân thích trong phòng khách kia, chần chờ một chút, cúi người nhẹ nhàng nói ở bên tai Tiểu Thỏ: "Nếu không, chúng ta trực tiếp đi qua đi."
"A??" Tiểu Thỏ mặt tràn đầy không hiểu nhìn anh.
"Quá nhiều người." Trình Chi Ngôn nhíu lông mày lại, đích xác khó có thể tưởng tượng cảnh tượng nhiều thân thích đi theo phía sau mình đi lấy chứng như thế.
"Vậy... Có muốn nói một tiếng với ba mẹ không??" Tiểu Thỏ do dự một chút, nhỏ giọng hỏi.
"Ừ." Trình Chi Ngôn gật gật đầu, sau đó buông tay ôm Tiểu Thỏ ra, đi đến bên cạnh ba mẹ của anh, nói với bọn họ vài câu, sau khi bọn họ gật đầu đồng ý, lúc này mới trở lại bên cạnh Tiểu Thỏ.