Editor: May
"Đúng vậy, nhưng hôn nhân của chúng ta cũng vừa mới bắt đầu a." Trình Chi Ngôn vẻ mặt vô tội nhìn cô nói: "Chẳng lẽ em hy vọng ngày thứ hai kết hôn hai người chúng ta liền ở riêng hai nơi??"
"Ách... Cái này..." Tiểu Thỏ bị anh chặn đến trong khoảng thời gian ngắn liền nói không ra lời.
"Cho nên..." Trình Chi Ngôn nhún vai, ý tứ sâu xa nhìn Tiểu Thỏ cười.
"Đi thôi, chúng ta cũng đi ăn cơm đi." Trình Thi Đồng cảm giác mình sắp nhìn không được cảnh tượng hai người kia tú ân ái, vì vậy liền kéo cánh tay Cố Ninh Thư thúc giục hai người bọn họ.
"Ai nha, chờ chút!!" Tiểu Thỏ mắt thấy Trình Thi Đồng sắp ra cửa, vội vàng mở miệng kêu cô ấy một tiếng.
"Làm sao??" Trình Thi Đồng dừng lại bước chân đi ra ngoài, quay đầu lại, mặt tràn đầy nghi ngờ nhìn Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ bịch bịch bịch chạy lên lầu, một lát sau, lại bịch bịch bịch xuống đất.
Trong tay còn cầm một bó hoa
màu trắng nho nhỏ.
"Đồng Đồng!!" Tiểu Thỏ đứng ở trên bậc thang, lớn tiếng kêu một câu với Trình Thi Đồng.
??
Trình Thi Đồng ngẩng đầu lên, còn chưa kịp phản ứng, bó hoa màu trắng kia cũng đã đập về phía mình.
Cô vô thức duỗi tay, tiếp nhận bó hoa kia.
"Chúc mừng cậu nha, người kết hôn tiếp theo chính là cậu!!" Tiểu Thỏ đứng ở trên bậc thang, một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn cười sáng lạn nói với cô.
Trình Thi Đồng cúi đầu, nhìn bó hoa trắng noãn trong tay mình, khẽ ngơ ngác một chút, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Tiểu Thỏ cười nói: "Cảm ơn."
"Không cần cám ơn, đây chính là đặc biệt chuẩn bị cho cậu." Tiểu Thỏ mở trừng hai mắt với cô.
"Nhưng mà cậu đén áo cưới cũng không mặc, liền không biết xấu hổ ném hoa cầm của cô dâu??" Trình Thi Đồng vẻ mặt ranh mãnh tươi cười nói với Tiểu Thỏ.