Editor: May
"Bác sĩ, Ninh Thư nó tỉnh, có phải liền không có việc gì hay không??" Mẹ Cố Ninh Thư vội vàng vọt tới trước mặt bác sĩ, vẻ mặt thần sắc kích động hỏi.
Bác sĩ đi tuốt ở đàng trước kia, nhẹ nhàng thở dài một hơi, sau đó trầm giọng nói với mẹ Cố Ninh Thư: "Hiện tại tỉnh, chỉ nói rõ là tối nay không có việc gì... nhưng mà..."
Sắc mặt ông ấy hơi khó xử dừng một chút, không có tiếp tục nói hết.
"Nhưng mà cái gì... hả...?" Mẹ Cố Ninh Thư nghe ông ấy ngừng lời nói lại, giọng nói nhịn không được có chút run run.
"Nhưng mà... có thể cũng sẽ không bao lâu..." Giọng nói bác sĩ có chút gian nan mở miệng nói với mẹ Cố Ninh Thư: "Hiện tại cậu ấy chính là dựa vào thuốc để cố gắng chống đỡ..."
"..."
"Bịch" một tiếng, mẹ Cố Ninh Thư trực tiếp ngã xuống đất.
"Bà sao rồi, bà có làm sao không??" Ba Cố Ninh Thư vội vàng tiến lên một phen đỡ lấy bà ấy, lo lắng hỏi.
"Tôi không sao..." Ánh mắt mẹ Cố Ninh Thư thẳng tắp nhìn dưới mặt đất rất lâu, cuối cùng nhịn không được rơi nước mắt nói: "Đều là báo ứng a... Đều là báo ứng a... Năm đó, nếu tôi không nhất quyết phải muốn gả cho ông, làm hại mẹ Trừng
Tịch nâng cao bụng rời khỏi ông... Hiện tại nói cái gì, Ninh Thư cũng sẽ không chịu khổ như vậy!! Lão thiên gia!! Nếu ông báo ứng, ông báo ứng đến trên người tôi đi!! Tại sao ông phải báo ứng ở trên người Ninh Thư, đứa bé này... thằng bé là vô tội mà..."
Toàn thân mẹ Cố Ninh Thư xụi lơ nằm trên mặt đất, một phen nước mũi một phen nước mắt khóc hô.
Ba Cố Ninh Thư lúc nghe lời nói này của bà ấy, nhịn không được lui về phía sau hai bước, một hồi lâu sau, mới giọng run rẩy hỏi: "Bà... bà nói cái gì?? Bà biết Trừng Tịch... Còn có Tĩnh Lan??"
Thân thể mẹ Cố Ninh Thư run lên, quay đầu đi, chỉ là không tiếng động nức nở, không nói lời nào.
Mấy bác sĩ cũng biết, loại thời điểm này không quá tiện lưu ở nơi này lâu, vì vậy liền lại dặn dò ba Cố Ninh Thư vài câu, xoay người rời đi.
Trình Thi Đồng đứng ở trước cửa kính, cái trán chống đỡ ở trên tường thủy tinh, lẳng lặng nhìn Cố Ninh Thư trên giường bệnh, trong đầu trống rỗng.