Editor: May
Ngoài phòng bệnh phát sinh những chuyện kia, anh một mực không biết rõ, anh chỉ biết là người anh yêu nhất cuộc đời này, đang đứng ở nơi cách anh không xa.
Vừa rạng sáng hôm sau, Cố Ninh Thư liền chuyển từ phòng săn sóc đặc biệt tới phòng bệnh bình thường.
Đại khái là vừa mới qua một lần quỷ môn quan, sắc mặt của anh mặc dù thoạt nhìn càng thêm tái nhợt, nhưng tinh thần lại rõ ràng khá hơn trước nhiều.
Chỉ là giờ phút này, tâm tình anh lại có chút nôn nóng.
Mẹ ngồi ở bên cạnh anh, rõ ràng đôi mắt sưng giống như hạch đào, trong một đêm tựa hồ tiều tụy không ít, mà ba bên kia, trên mặt lại là mây đen giăng đầy, giữa hai người có một loại không khí quái dị đang lưu động.
Cố Ninh Thư trầm mặc rất lâu, cuối cùng thấp giọng mở miệng hỏi: "Mẹ, Đồng Đồng đâu??"
"A... Đồng Đồng sao..." Mẹ Cố Ninh Thư ngẩng đầu lên, một đôi mắt sưng đỏ nói với anh: "Nó mới vừa nói nó đang ở trên đường, lát nữa liền đến, đừng
nóng vội... ha..."
"Vâng..." Cố Ninh Thư thấp giọng đáp một tiếng, ánh mắt lại càng không ngừng nghiêng mắt nhìn cửa phòng bệnh.
Một lát sau, một trận tiếng bước chân vội vàng truyền đến, một giây sau, Trình Thi Đồng trực tiếp bay thẳng tiến vào trong phòng bệnh.
Vào trong giây phút Cố Ninh Thư nhìn thấy cô, cả người đều sửng sốt.
Ánh nắng sáng sớm chiếu vào từ ngoài cửa kính phòng bệnh, Trình Thi Đồng đang ở giữa ánh nắng sáng lạn, mặc một bộ váy cưới màu trắng, thanh tú động lòng người đứng ở trước mặt anh.
Lúc ba mẹ Cố Ninh Thư thấy một màn như vậy, cũng sửng sốt, hai người bọn họ nhìn thoáng qua nhau, sau đó ánh mắt rơi ở trên người Trình Thi Đồng, trong ánh mắt tràn ngập nghi vấn.
Trình Thi Đồng có chút thẹn thùng đứng ở trước giường bệnh Cố Ninh Thư, lộ ra một nụ cười sáng lạn với anh, sau đó xoay một vòng tại chỗ, nhỏ giọng hỏi: "Như thế nào, đẹp không??"