Editor: May
Trình Thi Đồng làm mặt quỷ với anh, sau đó nghiêng ngồi ở bên cạnh giường bệnh của anh, đưa di động của mình cho ba Cố Ninh Thư nói: "Chú, phiền toái giúp tụi cháu chụp tấm hình."
"A..." Ba Cố Ninh Thư nhìn hai người bọn họ, một người mặc áo cưới trắng noãn, một người mặc tây trang màu đen, nếu như bối cảnh này không phải là phòng bệnh, vẫn là thật sự giống như là đang chụp hình cưới.
Ông tiếp nhận di động của Trình Thi Đồng, phía trên đã mở hình thức chụp hình, tay ông run run, giơ lên, cười một chút với bọn họ nói: "Đến, nhìn ống kính."
Trình Thi Đồng và Cố Ninh Thư liền đầu dựa vào đầu nhìn ông cười.
Ba Cố Ninh Thư hít sâu một hơi, đè xuống cái nút chụp ảnh bên cạnh màn hình, sau đó trả điện thoại di động lại cho Trình Thi Đồng nói: "Đồng Đồng, xem một chút, chụp như thế nào??"
Trình Thi Đồng nhận lấy di động, đặt ở giữa mình và Cố Ninh Thư, cùng anh hai người cùng nhau cúi đầu nhìn màn hình điện thoại di động.
Trên màn hình, lờ mờ có thể trông thấy hai người cười đến vẻ mặt sáng
lạn, chỉ là cạnh bên nhân vật có một vòng bóng dáng trắng hư ảo.
Cố Ninh Thư liền nhịn không được cười nói với ba mình: "Ba, tay ba run cũng quá lợi hại rồi, người đều bị ba chụp mờ, phải xem thế nào đây."
"Ba con ông ấy, kỹ thuật không được, đến, mẹ chụp cho các con." Mẹ Cố Ninh Thư miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười với Cố Ninh Thư, giống như oán giận nhìn ba Cố Ninh Thư một cái, sau đó duỗi tay cầm lấy di động, đứng ở phần đuôi giường bệnh, chụp cho hai người bọn họ.
Bà chụp liên tiếp nhiều tấm, lúc này mới trả điện thoại cho hai người bọn họ.
Trình Thi Đồng và Cố Ninh Thư cúi đầu nhìn sang, lần này chụp, cuối cùng chụp không mờ rồi.
Trong hình, hai người bọn họ vẫn luôn nụ cười sáng lạn nhìn ống kính, ánh mặt trời ngoài cửa sổvừa vặn chiếu rọi ở trên mặt hai người bọn họ, nhuộm ra một mảnh vầng sáng nhẹ nhàng.
"Rất tốt, rất tốt." Trình Thi Đồng vừa xem ảnh chụp vừa gật đầu, thuận tay liền thiết lập tấm hình thành hình nền di động.