“Có....Tớ muốn nhanh lớn lên....” Tiểu Thỏ nghiêng đầu suy nghĩ một chút sau đó cực kỳ nghiêm túc trả lời.
“Cái này cũng coi như nguyện vọng sao?” Trình Thi Đồng bĩu môi nói:“ Lúc nên lớn sẽ lớn thôi.”
“Nhưng mà tớ...”
Tiểu Thỏ quay đầu nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn đi ở phía sau hai người các cô, trong lòng yên lặng nhớ kỹ, nhưng mà tớ đặc biệt muốn nhanh lớn lên...
Mùng một đầu năm, thời tiết cũng không phải vô cùng lạnh, mặc dù vẫn còn sáng sớm, nhưng mà mặt trời ấm áp chiếu lên trên người chiếu lên trên người, vẫn làm cho người ta có một loại ảo giác xuân về hoa nở.
Bọn Tiểu Thỏ dọc theo đường nhỏ uốn lượn, cười nói một chút nhìn tới trên núi đi.
Đến khi lên trên đỉnh núi, tầm mắt lập tức trở nên rộng mở.
Văn Lai Tự trước mặt, điện thờ đồ sộ sáng sủa, tiếng chuông cổ và tiếng tụng kinh không ngừng bên tai, khách hành hương lui tới nối liền không dứt, thế nhưng cũng có một loại cảm giác chùa nổi tiếng.
“Đến nơi rồi.” Trình Chi Ngôn nhìn Văn Lai Tự trước mắt, nhìn Tiểu Thỏ các cô cười cười nói: “Vào đi, hôm nay nhiều người tới trong miếu, hai người theo sát anh, nghìn vạn lần đừng đi lung tung.”
“Được!” Tiểu Thỏ và Trình Thi Đồng trăm miệng một lời nói.
Văn Lai Tự này diện tích chiếm một trăm năm mươi mẫu, xung quanh có mấy ngàn mẫu mặt nước sóng xanh dập dờn vây quanh, quả thật Nhân Gian Tiên Cảnh.
Đi qua cửa chùa, trên dòng suối êm ả là một cầu cong bằng đá dẫn du khách vào Thiên Vương điện, sau điện đó là ao lớn Thanh Liên Đại Sĩ dùng để phóng sinh.
Giữa ao là một tòa Hải Điểu vây quanh toà sen Tu Di, trên toà sen cao mười mét là pho tượng Quan Âm Ngọc Thạch buông mắt nhìn xuống chúng sinh.
Phía sau Đại Sĩ, trên đất bằng phẳng là một tòa nguyệt đài *, hai tầng bạch ngọc điêu khắc vây quanh một tòa Đại Hùng bảo điện mái nhà phi giác cao lớn trang nghiêm.
*tòa nguyệt đài: đài ngắm trăng
Có lẽ là Tiểu Thỏ và Trình Thi Đồng lần đầu tiên tới Phật Môn như vậy, trong ánh mắt hai người đều tràn đầy mới lạ và tìm tòi.
Nhưng mà trên đường đi Tiểu Thỏ vẫn túm góc áo Trình Chi Ngôn, còn Trình Thi Đồng đến nơi
thì tự mình đi xung quanh hai vòng, xem xong mới một lần nữa trở lại bên cạnh Trình Chi Ngôn bọn họ, đi tới một hồi như vậy, bởi vì hôm nay khách hành hương tới trong miếu thật sự là quá nhiều, Trình Thi Đồng vừa mới chuyển người chỉ chốc lát lại quay đầu, thế nhưng liền tìm không thấy Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ rồi..
Tự Miếu này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, hơn nữa giờ phút này người đến người đi, Trình Thi Đồng cứ thế vòng vo vài vòng cũng không có tìm được hai người bọn họ.
Hơn nữa.... Càng đau khổ hơn là....
Hình như cô lạc đường rồi.....
Cô vốn chỉ là muốn tìm chỗ vắng người nhìn tình hình trước mắt một cái, ai biết đi tới đi lui thế nhưng lại đến con sông nhỏ bên cạnh chùa.
Bên cạnh sông nhỏ đều là rừng cây xanh um tươi tốt, người rất ít... Cô thế nhưng cũng tìm không được đường về rồi.
Trình Thi Đồng cảm thấy mình sắp khóc rồi.
Giữa lúc đang bối rối, cô ngẩng đầu liền thấy phía trước có một cái bóng người mặc tăng bào màu cam.
“Cái kia.... Cái kia.... Sư phụ...” Trình Thi Đồng quýnh lên cũng không biết xưng hô như thế nào với hòa thượng trong chùa, nhớ tới mình thấy trong Tây Du ký, Tôn Ngộ Không đều gọi Đường Tăng là sư phụ, cô cũng trực tiếp gọi như vậy.
Bóng người mặc tăng bào màu cam phía trước sau khi nghe thấy tiếng gọi của cô ấy hơi dừng một chút, sau đó chần chờ xoay người lại.
Chẳng qua là nhìn anh ta một cái, cả người Trình Thi Đồng đều giật mình ngay tại chỗ.
Ánh mặt trời sáng sớm xuyên qua rừng cây xanh um tươi tốt, ánh sáng loang lổ trên mặt đất.