“Không được rồi, trường học của con tôi vừa gọi điện thoại tới, tôi phải đi qua một chuyến.” Lão Trình cầm điện thoại phất tay nhân viên kia, nói một tiếng, thì xoay người ra bên ngoài nhà ga.”
“Ai... cục trưởng Trình, cục trưởng Trình, anh còn không mang theo dù...” Nhân viên thấy lão Trình đi ra ngoài nhà ga, đang chuẩn bị lên lấy dù xuống cho ông, nhưng đã thấy ông chặn một chiếc taxi ven đường vội vã rời đi.
Lại nói đến ba Trình Chi Ngôn cũng coi như vừa đúng lúc, sáng hôm nay lúc bọn họ thi đấu cầu lông ở tỉnh, sau được cấp huy chương, rồi ăn trưa, buổi chiều sẽ ngồi xe quay về thành phố Z, xe vừa đến thành phố Z, dừng lại để đổ thêm xăng, ông nhận được điện thoại cô giáo của Tiểu Thỏ, sau đó ông trực tiếp xoay người rời đi.
Lúc ba Trình Chi Ngôn đẩy cửa phòng cô giáo Ngụy ra, vẻ mặt Tiểu Thỏ tràn đầy mong đợi nhìn ông.
Cô giáo Ngụy cũng xoay đầu lại, nhìn ba Trình Chi Ngôn từ trên xuống dưới.
Sáng nay bởi vì ông tham gia nghi thức trao giải cầu lông, nên trên người mặc một bộ quần áo thể thao màu đen cộng thêm giày thể thao, bên ngoài đang mưa, ông thì trực tiếp đón xe đến trường, nên khoảng cách từ cửa trường học đến lầu hanh chính ông đã bị mắc mưa ướt người, kính trên sống mũi ông không cẩn thận rơi trong lúc thi đấy, gãy mất một gọng kính, hơn nữa địa điểm thi đấy là một làng du lịch, xung quanh không có cửa tiệm nào bán kính, cho nên ông tìm một sợi dây, miễn cưỡng quấn gọng kính lại, nghĩ rằng chờ trở về rồi mua lại cũng được.
Hơn nữa gần đây trận cầu lông tiến hành ở bên ngoài một tuần, ba Trình Chi Ngôn tất nhiên là bị nắng ăn làm đen không ít.
Vì vậy lúc này, dáng vẻ của ông, không khỏi có chút chật vật.
Cô giáo Ngụy quan sát ông từ trên xuống dưới một chút, trong lòng đã đánh giá ông.
Ai... Cả người bận nguyên bộ quần áo thể thao, tuy rằng đây là quần áo hiệu Nike (*), nhưng mà đầu năm nay, hiệu Nike giả khắp nơi đều có, trong thị trường tùy tiện mua sỉ là có một đống.
(*) Nike, Inc. (phát âm như Nai-ki) (nai-ki}) là nhà cung cấp
quần áo và dụng cụ thể thao thương mại công cộng lớn có trụ sở tại Hoa Kỳ. Đầu não của công ty đặt tại Beaverton, gần vùng đô thị Portland của Oregon. Công ty này là nhà cung cấp giày và áo quần thể thao hàng đầu trên thế giới[2] và là nhà sản xuất dụng cụ thể thao lớn với tổng doanh thu hơn 18,6 tỷ đô la Mỹ trong năm tài chính 2008 (kết thúc tháng ngày 31 tháng 5 năm 2008). Tính đến năm 2008, công ty này có hơn 30.000 nhân viên trên khắp thế giới. Nike và Precision Castparts là các công ty duy nhất có trong danh sách Fortune 500 có trụ sở tại bang Oregon, theo The Oregonian. (WIKI)
Nhìn chân dính đầy bùn, không phải là chạy tới cũng chính là ngồi xe buýt tới, dù sao cũng khẳng định không phải là xe riêng.
Còn dùng dây quấn gọng kính lại, đây là thời đại gì rồi, còn có người tiết kiệm đến vậy, nếu không phải là bởi vì gia đình không có điều kiện, ngay cả mắt kính cũng dùng một sợi chỉ như vậy sao?”
Nhìn da cũng rất đen, nhất định là lao động tay chân rồi?
Trong lòng cô giáo Ngụy đã có kết luận, giọng nói và vẻ mặt có chút khinh thường nhìn ông: “Anh chính là ba của Tiểu Thỏ?”
“Là tôi!” Ba Trình Chi Ngôn tiện tay lấy mắt kiếng xuống, từ trong túi móc ra một cái khăn của người tài xế trên xe taxi, tỉ mỉ lau kính.
Cô giáo Ngụy cau mày, nhìn cái bọc của khăn viết ba chữ “Thấm tương ấn”, nhịn không được bĩu môi, trời ơi, ngay cả khăn mà cũng dùng đồ của miền núi bản xứ “Tâm Tương Ấn”
“Tuy rằng tôi không biết vì sao, lúc tôi điều tra gia đình, Bạch Tiểu Thỏ lại không điền tên và công việc của anh, nhưng tôi thấy rằng, bình thường chắc anh làm việc rất cực khổ phải không?” Cô giáo Ngụy ho nhẹ một tiếng, uống một hớp nước, kỳ quái ngồi phía sau bàn làm việc nhìn ba Trình Chi Ngôn hỏi.