Editor: Quỳnh Nguyễn
Nước không lâu sau liền sôi, Tiểu Thỏ cầm một tách trà từ trong ngăn tủ ra, rót nước ấm lại trộn một chút nước lạnh thật cẩn thận bưng trở về phòng Trình Chi Ngôn.
Trình Chi Ngôn còn nằm ở trên giường ngủ, trong ngày thường anh luôn luôn thích nằm thẳng ở trên giường, giờ phút này lại bọc chăn rụt thành một đống, một đôi lông mi thanh tú nhíu chặt lại, bộ dáng dường như cảm thấy rất lạnh.
Tiểu Thỏ đặt ly trà trong tay đến trên tủ đầu giường bên cạnh, sau đó cởi giày, thật cẩn thận bò lên trên giường, đưa tay đẩy Trình Chi Ngôn nhỏ giọng hô: "Anh nước chanh, anh nước chanh..."
Giờ phút này Trình Chi Ngôn đang trong lúc ngủ mơ, mơ mơ
màng màng nằm mơ thấy mình ở một mảnh hoang vu tối tăm, có lẽ là vì phát sốt anh cảm thấy trên thân mình rất lạnh, mặc dù là bọc chăn vẫn cảm thấy rất lạnh, một mảnh tối tăm kia đang kéo dài không giới hạn, một cái miệng rộng hung dữ muốn cắn nuốt sạch anh.
Loại nửa mê nửa tỉnh này anh biết chính mình là đang nằm mơ, nhưng căn bản không có sức từ trong giấc mộng tránh thoát ra.
"Anh nước chanh... Anh nước chanh..."
Có một cái tiếng mềm mại, manh manh từ chân trời xa xôi truyền đến.
Một mảnh đen tối dày đặc kia dường như bị thanh âm thanh thúy này xé mở một khe nhỏ, Trình Chi Ngôn cố gắng mở to mắt, rốt cục thấy một cái bóng dáng mơ hồ lắc lư ở trước mắt mình.
"Anh nước chanh, anh tỉnh dậy!?" Tiểu Thỏ mắt thấy Trình Chi Ngôn chậm rãi mở một đôi mắt sâu thẳm, nhịn không được cao hứng hướng tới anh nói.
Cô đưa tay nâng bả vai Trình Chi Ngôn dậy, dùng lực kéo anh lên, để cho anh nửa dựa đầu giường nửa ngồi, sau đó đưa cốc nước đặt trên tủ đầu giường tới bờ môi anh, nói khẽ: "Tới, uống nước."
Trình Chi Ngôn chỉ cảm thấy đầu mình đau sắp nứt ra rồi, môi cũng sắp bốc cháy, tay nhỏ trắng nõn mảnh khảnh bưng một ly nước trong suốt trước mắt kia thật giống như là người hành tẩu ở sa mạc rốt cục gặp được ốc đảo.
Anh
cúi đầu, tay Tiểu Thỏ vội vàng bưng cốc nước khẽ nghiêng.
Dòng nước trong suốt ấm áp kia từ bờ môi của anh đến đầu lưỡi, cuối cùng chảy vào cổ họng sớm khô cạn của anh.
Trình Chi Ngôn liền uống vào hơn phân nửa chén nước trong tay Tiểu Thỏ, lúc này mới cảm thấy mình tốt một chút.
Tiểu Thỏ thấy anh uống xong, vội vàng đặt chén lại trên tủ đầu giường, sau đó kéo chăn trên người anh tới, bọc anh thật cẩn thận.
Trình Chi Ngôn nhìn chính mình Tiểu Thỏ bọc thành một cái bánh chưng, nhịn không được bật cười nói: "Dùng như vậy được sao, anh bị em bọc thành một con gấu rồi."
Tiểu Thỏ mới mặc kệ anh, sau khi bọc kỹ lưỡng cho anh xong lúc này mới nghiêm túc nhìn ánh mắt anh nói: "Anh nhất định là vì đêm qua đưa quần áo cho em mượn mặc, chính mình chỉ mặc áo ngắn tay cưỡi xe cho nên bị cảm lạnh mới phát sốt, hơn nữa thời điểm vừa rồi anh đi ngủ vẫn bọc chặt chăn, nhất định là vì lạnh! Cho nên hiện tại anh phải đắp kín mền, nếu không thì cảm mạo sẽ tăng thêm!"
Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn cô, sau một lúc lâu mới trầm thấp mở miệng, trong thanh âm mang theo một tia khàn khàn nói: "Bà quản gia nhỏ?"
"A?" Tiểu Thỏ ngớ ra một chút, sau đó hướng tới anh cau cái mũi nói: "Dù sao hiện tại anh bị cảm phải nghe em!"
"Uh`m..." Trình Chi Ngôn cũng không phản bác, khóe môi cười cười, anh quả thật cũng cảm thấy hơi lạnh, chỉ là.... Anh có chút nghi hoặc nhìn Tiểu Thỏ hỏi: "Hiện tại mấy giờ rồi hả??"