Editor: Quỳnh Nguyễn
"Được, lau xong rồi."
Sau khi Tiểu Thỏ nhào nặn đầu anh một hồi kéo khăn tắm rớt xuống, hết sức hài lòng nhìn tóc anh đã bị mình lau khô một nửa, cười tít mắt nói: "Thế này rất nhanh khô, cũng không sợ cảm lạnh rồi."
"..." Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn cô, bộ dáng làm như muốn nói lại thôi.
"Làm sao vậy? Anh nước chanh anh muốn nói cái gì?" Tiểu Thỏ thấy bộ dáng anh muốn nói lại không nói ra nhịn không được hướng tới anh mở miệng hỏi.
"Anh muốn nói..." Thanh âm Trình Chi Ngôn dừng một chút, yên lặng nở nụ cười một chút, sau đó tiếp tục nói: "Sau này em nhất định chính là một người mẹ tốt."
"A??" Tiểu Thỏ ngớ ra một chút trong chốc lát chưa có lấy lại tinh thần.
Trình Chi Ngôn cũng không tiếp tục giải thích, chỉ là đẩy đẩy bờ vai cô nói: "Đi tắm rửa một cái đi, rồi xem tivi cùng anh, bài tập viết xong chưa?"
"Ách... Viết xong rồi..." Tiểu Thỏ chần chờ gật gật đầu, ngoan ngoãn đi tắm rửa.
Chỉ là cô vừa mới tiến vào buồng vệ sinh, nháy mắt liền phản ứng kịp, anh nước chanh đây là khen ngợi cô sẽ chăm sóc người sao?
Trong lòng Tiểu Thỏ lập tức trở nên vui rạo rực.
Chờ cô tắm rửa xong ra ngoài Trình Chi Ngôn đã tựa vào cạnh đầu giường, cầm trong tay điều khiển từ xa đang không ngừng đổi kênh.
Thấy Tiểu Thỏ ra, anh hướng tới cô vẫy vẫy tay, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, sau đó di chuyển sang bên cạnh.
Tiểu Thỏ bò qua, chui vào trong chăn, sau đó ở trong lòng Trình Chi Ngôn tìm một cái tư thế thoải mái ngồi xuống, ánh mắt hướng tới ti vi phía trước nhìn.
Cái giờ này các Đài Truyền Hình đều phát tin tức trung ương ( có lẽ là thời sự như mình), thật sự là không có chương trình gì có thể xem.
Tiểu Thỏ nhìn chằm chằm tin tức một hồi lại cảm thấy có chút nhàm chán, cô ngáp một cái quay đầu nhìn về phía Trình Chi Ngôn lại phát hiện ánh mắt thâm thúy trong suốt kia của anh đang nhìn chằm chằm mình.
Làm sao vậy??" Tiểu Thỏ có chút nghi hoặc đưa tay sờ sờ má mình, trên
mặt của cô thứ gì cũng không có a.
"Tiểu Thỏ...Anh cảm thấy em... Giống như trưởng thành một chút..." Trình Chi Ngôn yên lặng nhìn chằm chằm cô hồi lâu, rốt cục cho ra một cái kết luận như vậy.
Có lẽ là vì mỗi ngày anh đều có thể nhìn thấy cô, cho nên không có cảm thấy được, không biết từ lúc nào bắt đầu, khuôn mặt tròn căng của cô từ từ bắt đầu có một cái cằm nhọn, mới trước đây chỉ cao tới phần eo mình vậy mà bộ dáng dần dần sắp đến bả vai mình, ánh mắt cô càng thêm trong suốt sáng ngời, mũi cũng chậm rãi cao lên, tất cả hình dáng trên mặt đã không là mặt trái táo béo giống trước đây.
Nếu không vì hôm nay anh bị ốm Tiểu Thỏ đột nhiên trở nên biết chăm sóc người anh có lẽ còn không có phát hiện những khác biệt rất nhỏ này.
Chẳng qua...
Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn lướt qua bộ ngực cô mặc áo ngủ.
Trước ngực vẫn là một dạng như lúc đầu, một mảnh bằng phẳng.
"Thật vậy chăng??" Tiểu Thỏ vừa nghe Trình Chi Ngôn nói như vậy nhất thời cao hứng trở lại.
Một đôi tay nhỏ mảnh khảnh trắng nõn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của mình, hướng tới Trình Chi Ngôn hưng phấn hỏi: "Vậy có phải chứng tỏ em có thể làm bạn gái của anh rồi hay không?"
Trình Chi Ngôn nhất thời bật cười.
Anh nhàn nhạt lắc đầu nói: "Không được, em chỉ là trưởng thành một chút, còn không có hoàn toàn lớn lên."
"A...??" Tiểu Thỏ lập tức liền ỉu xìu, làm cái gì đây, suy nghĩ cả nửa ngày mới chỉ trưởng thành một chút.