Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 180: Người đích nào đó chơi xấu 5


trước sau

Editor: Quỳnh Nguyễn

Nhưng mà Trình Chi Ngôn chỉ là chuyển người lại, một lần nữa bọc chăn càng chặt liền lại đã ngủ.

Tiểu Thỏ kinh hồn táng đảm nằm úp sấp ở trên giường, hai tay sờ trái tim nhỏ đập phù phù phù phù của mình, ai nha, tốc độ tim đập này giống như thời điểm vừa rồi anh nước chanh cuốn đi kẹo từ trong miệng cô.

Vậy như vậy... Có phải coi như là hôn môi rồi hay không?

Tiểu Thỏ suy tư chốc lát vẫn đang không có cho ra kết luận, ai...

Trong phim truyền hình bảy cô tám dì bắt đầu náo nhiệt ầm ĩ, Tiểu Thỏ cũng không có tâm tư tiếp tục xem, dứt khoát liền tắt ti vi nằm ở trên giường bắt đầu ngủ.

Ban đêm đi ngủ thời điểm ngủ một nửa Tiểu Thỏ đột nhiên cảm thấy rất lạnh.

Cô mơ mơ màng màng chuyển người lại, dường như ôm một cái túi nước ấm nóng hầm hập liên tục không ngừng tỏa hơi nóng xua tan rét lạnh trên người cô, mang đến cảm giác ấm áp, Tiểu Thỏ ôm ôm lại ngủ thiếp đi.

Sáng ngày thứ hai.

Chu Nguyệt có chút nghi hoặc nhìn phòng Trình Chi Ngôn, hai đứa nhỏ còn chưa rời giường a.

Đổi lại bình thường, Trình Chi Ngôn hẳn là đã sớm dậy a.

"Ngôn Ngôn... Tiểu Thỏ...?? Nên rời giường..." Chu nguyệt đưa tay gõ gõ cửa phòng Trình Chi Ngôn, bên trong không ai trả lời.

Bà chần chờ một chút, cuối cùng đẩy cửa phòng ra tiến vào.

Bên trong căn phòng yên tĩnh, hai bóng người nằm song song ở trên giường, ánh mặt trời sáng sớm từ giữa khe hở của bức màn chiếu vào bên trong, chiếu vào trên hai gương mặt đỏ rực.

Trong lòng Chu Nguyệt cả kinh, vội vàng đưa tay dò xét trán Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ một chút, đầu hai người đều là một dạng nóng phỏng tay.

Nguy rồi hai đứa nhỏ phát sốt rồi!

Chu Nguyệt vội vàng chạy ra khỏi phòng, hướng tới lão Trình la lớn: "Lão Trình, mau tới đây, hai đứa nhỏ phát sốt rồi!"

"Cái gì!? Đến đây đến đây!" Lão Trình còn đang đeo caravat ở trong phòng mình, nghe thấy tiếng gọi Chu Nguyệt ầm ĩ, vội vàng luống cuống tay chân chạy
tới.

Ông nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ nằm ở trên giường, lại duỗi tay sờ sờ đầu hai người, lập tức quay đầu hướng tới Chu Nguyệt nói: "Đi! Đi bệnh viện!"

Lão Trình cõng Trình Chi Ngôn, Chu Nguyệt ôm Tiểu Thỏ, vội vội vàng vàng lái xe hướng tới bệnh viện nhân dân đi.

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy đầu mình hỗn loạn, sáng sớm cô giống như nghe thấy thanh âm Chu mẹ hô cái gì, cô mơ thấy mình đã rời giường mặc quần áo đi học, kết quả như thế nào chạy đều chạy không tới cửa trường học, cô quýnh lên phát hiện chính mình nằm ở trên giường, hoá ra là giấc mộng, sau đó lại bắt đầu rời giường mặc quần áo đi học, kết quả vẫn lại là chạy đều chạy không tới trường học.

"Tiểu Thỏ... Tiểu Thỏ??" Có một thanh âm quen thuộc hô ở bên tai cô.

Tiểu Thỏ rốt cục chạy từ trường học trong mộng tỉnh táo lại, cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt vô cùng lo lắng xem trước mắt kia, sửng sốt một chút sau đó cúi đầu hô một tiếng: "Mẹ??"

"Ai, bé ngoan, như thế nào đột nhiên liền phát sốt a??" Mẹ Tiểu Thỏ đưa tay dò xét cái trán của cô một chút, thở dài nhẹ nhõm một hơi nói: "Cũng may Chu mẹ phát hiện, nhanh chóng đưa con tới bệnh viện, nếu không thì con với anh nước chanh của con ngộ nhỡ nóng hỏng làm sao bây giờ??"

"Anh nước chanh??" Tiểu Thỏ lập tức tỉnh táo lại, "Anh nước chanh đâu?"

"Kia, ở bên cạnh con." Mẹ Tiểu Thỏ có chút buồn cười nhìn cô, người này tinh thần cũng không rõ lại vẫn tâm tâm niệm niệm nhớ đến anh nước chanh của cô.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện