Editor: Quỳnh Nguyễn
" Làm sao vậy?" Trình Chi Ngôn dừng lại bút viết, quay đầu lại nhìn Tiểu Thỏ, hơi hơi nhíu mày hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"
" Không có chuyện gì..." Tiểu Thỏ hướng tới anh kéo kéo môi thấp giọng nói.
" Vậy em đứng ở chỗ này để làm gì?"
"Em...Em không phải sợ em vừa ngồi xuống nó sẽ rơi rớt sao..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thỏ khóc lóc, hướng tới Trình Chi Ngôn nói.
Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn cô, nhịn không được lắc đầu nói: "Không phải em đã đệm lót cái kia sao, cho dù rơi rớt cũng sẽ không cọ đến trên quần áo, sợ cái gì?"
" Lần đầu tiên tới... Có chút khẩn trương..." Tiểu Thỏ cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn sớm đã giống như quả táo chín.
"..."
Trình Chi Ngôn nhìn cô cúi đầu, sau một lúc lâu không nói gì.
Thật lâu sau, anh rốt cục buông bút ký tên trong tay ra, chậm rãi đứng dậy vươn cánh tay ra, một tay kéo Tiểu Thỏ vào trong ngực mình, cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái trên cái đầu lông xù của cô, thanh âm ôn nhu nói: "Em sợ hãi gì?"
Đầu Tiểu Thỏ chôn ở trong lòng Trình Chi Ngôn, vẫn không nhúc nhích không nói gì.
"Tại sao không nói, uh`m?" Ngón tay Trình Chi Ngôn thon dài nhè nhẹ vỗ về tóc dài đen tuyền của cô, sau đó cuốn lên một sợi tóc quấn quanh đầu ngón tay chơi.
"Em... Có phải cái kia đến đây coi như là người lớn hay không?"
Sau một lúc lâu Tiểu Thỏ từ trong lòng Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên nhìn Trình Chi Ngôn nhỏ giọng hỏi.
" Uh`m... Theo loại ý nghĩa nào đó mà nói, có thể xem như là..."
Trình Chi Ngôn suy nghĩ một chút, gật đầu nhẹ giọng trả lời: "Nhưng mà theo pháp luật, em còn không phải người trưởng thành."
"Vậy trở thành người lớn có phải lại không thể làm nũng hay không, không thể yếu đuối, không thể muốn khóc liền khóc?" Tiểu Thỏ cắn môi chính mình, hướng tới Trình Chi Ngôn thấp giọng hỏi: "Em không thể lại xem phim hoạt hình, lại ăn kẹo nhiều như vậy, lại đi khu vui chơi với trẻ em trong khu vui chơi?"
"A..." Trình Chi Ngôn nghe
những lời cô hỏi này, nhịn không được bật cười, anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt cái mũi Tiểu Thỏ một cái, thanh âm ôn nhu nói: "Ai nói với em những việc này người lớn không thể làm?"
"Em... Bản thân em quan sát..." Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, có chút xấu hổ hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Anh nhìn ba mẹ đều là người lớn, bọn họ trước giờ cũng không làm nũng trước giờ cũng không khóc, cũng không xem phim hoạt hình không đi khu vui chơi..."
Trình Chi Ngôn sờ sờ khuôn mặt mềm mại của cô, khóe môi cong lên, cười nói: "Em giác ngộ việc trở thành một người lớn là tốt, nhưng mà cũng không phải mỗi người lớn đều là như vậy, mỗi người đều là cá thể khác nhau, mỗi người đều có cách sống chính mình, mà em, chỉ cần dựa theo phương thức mình thích sinh hoạt thì tốt rồi, chỉ cần em cảm thấy vui vẻ liền tốt rồi, cũng không có tiêu chuẩn cứng nhắc gì muốn em nhất định phải sống thành cái bộ dáng kia."
"A......"
Tiểu Thỏ có chút cái hiểu cái không nhìn anh, sau một lúc lâu hít hít cái mũi của mình, thanh âm trầm thấp nói: "Vậy là tốt rồi."
"Uh`m." Trình Chi Ngôn ôm cô, vỗ nhẹ nhẹ bờ vai của cô, xem như an ủi cô.
Tiểu Thỏ lại nằm úp sấp trong ngực Trình Chi Ngôn một hồi, đột nhiên ngẩng đầu lên, như là nghĩ tới cái gì, hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi:
"Em có thể làm bạn gái anh chưa?"
"..."
Trình Chi Ngôn ôm cô, sau một lúc lâu không nói gì.
" Không thể sao?" Trong giọng nói của Tiểu Thỏ mang theo một chút thất vọng.