Editor: Thiên Linh Hoa
Beta: Linh Ngọc
May mắn tình trạng như vậy cũng không có kéo dài được bao lâu, sau khi người hai nhà bàn bạc - - thật ra là do mẹ Tiểu Thỏ và mẹ Trình Chi Ngôn bàn bạc, hai người quyết định về sau mỗi sáng Tiểu Thỏ sẽ đi nhà trẻ sớm hơn 30 phút, còn buổi chiều cô lại về muộn đi 30 phút để Trình Chi Ngôn có thể đưa đón cô về.
Đối với chuyện này, Trình Chi Ngôn đương nhiên là muốn đưa ra một chút ý kiến phản đối, nhưng đáng tiếc là không ai cho anh cơ hội để nói.
Từ khi vào tiểu học năm tư đến nay, Trình Chi Ngôn cảm thấy các bạn cùng lớp dường như có chút thay đổi.
Thỉnh thoảng sẽ có các bạn nữ sẽ đứng xúm lại với nhau, vừa nói chuyện phiếm vừa dùng ánh mắt thẹn thùng nhìn anh tới. Khi thì có một ít bạn nam không có việc gì thì thảo luận xem trong lớp bạn nữ nào xinh đẹp nhất.
Kỳ quái hơn là, trong lớp đột nhiên xuất hiện một số lời đồn, nói là anh thích một cô gái gọi là Địch Thi Vũ gì đó.
Trình Chi Ngôn ngồi ở trên lớp học, ánh mắt đảo qua các bạn xung quanh, cố gắng tìm kiếm bạn nữ được gọi là Địch Thi Vũ kia.
Ngồi ở bên cạnh anh là Hạ Phong, thấy anh hình như cũng không có chú ý nghe giảng, thì lặng lẽ dùng cánh tay đẩy anh một cái, nhỏ giọng hỏi: “Trình Chi Ngôn, cậu đang nhìn cái gì vậy??”
Trình Chi Ngôn quay đầu lại nhàn nhạt nhìn lướt qua Hạ Phong không nói gì, sau đó ánh mắt lại tìm kiếm trong đám người kia.
Hạ Phong cũng đã quen với bộ dạng cư xử này của Trình Chi Ngôn nên nhún vai, cũng không tiếp tục hỏi anh nữa.
Nhìn qua một vòng, Trình Chi Ngôn thu hồi ánh mắt, các ban nữ trong lớp dường như cũng không khác nhau lắm... Nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra người nào là Địch Thi Vũ. Nhưng mà mấy bạn nữ trong lớp kia, anh nhớ tên họ cũng không nhiều.
Trình Chi Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua Hạ Phong đang len lén vẽ
rồng trên cuốn vở, chần chừ một chút, anh đè thấp giọng hỏi cậu ta: “Hạ Phong, tôi hỏi cậu một chuyện.”
“Chuyện gì vậy a?” Hạ Phong một vừa chòm râu của con rồng, nên không để ý tới trả lời.
“Địch Thi Vũ là ai??”
“A??” Hạ Phong đột nhiên ngẩng đầu lên, mặt có vẻ hơi sốc nhìn anh, “ Cậu...cậu quả nhiên thích Địch Thi Vũ!?”
“...” Trình Chi Ngôn lập tức đầu đầy hắc tuyến, “Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi thích cô ta??”
“Nếu không tại sao cậu đột nhiên lại nhắc đến cô ấy.”
“Tôi chính là đang hỏi cậu, cô ấy là ai a... Gần đây tôi nghe thấy có người nói tôi thích cô ấy...” Trình Chi Ngôn có chút ít không còn gì để nói nói.
“A... Cậu thậm chí vẫn không biết Địch Thi Vũ là ai...” Hạ Phong đặt bút máy trong tay xuống, cố làm ra vẻ thần bí nhìn Trình Chi Ngôn bên cạnh thấp giọng nói: “Địch Thi Vũ là hoa hậu ở lớp 2, nghe nói các bạn nam trong lớp đều thích cô ấy a! Chao ôi... Vì cái gì lớp chúng ta lại không có nữ sinh nào xinh đẹp chứ...”
“...”
“Chao ôi, rốt cuộc cậu có thích cô ấy hay không vậy??” Hạ Phong đưa tay đẩy cánh tay Trình Chi Ngôn, vẻ mặt kì quái cười hì hì hỏi: “Tôi nghe bạn học khác nói, cậu thích Địch Thi Vũ thôi.”
“Không thích.” Trình Chi Ngôn vô cùng đơn giản phun ra ba chữ ngắn gọn.
“Vì sao cậu lại không thích??” Vẻ mặt Hạ Phong thất vọng nhìn anh, giống như anh không thích Địch Thi Vũ thì đúng là tổn thất cho anh vậy.
“Tôi không biết cô ấy.”
“Cái này đơn giản, chờ tan học tôi chỉ cho cậu xem, tôi đã nói với cậu, cô ấy rất xinh đẹp, bảo đảm cậu vừa nhìn thấy sẽ thích liền!!” Hạ Phong vỗ ngực một cái, vẻ mặt trượng nghĩa nói với Trình Chi Ngôn.