Editor: Quỳnh Nguyễn
" Hạ Vân Hi, cậu đi xem sao, Trình Chi Ngôn nhà cậu ngã sấp xuống a. Tốt xấu gì cũng quan tâm người ta a." Một cái bạn học nữ đẩy Hạ Vân Hi đứng tại chỗ nhìn Trình Chi Ngôn và Hạ Phong dần dần đi xa một cái, nhỏ giọng hỏi.
"Tớ..." Hạ Vân Hi chần chờ một chút, cúi đầu nhìn nhìn quần áo hai người bọn họ trong lồng ngực mình, cắn cắn môi nói: "Tớ trả lại áo khoác cho bọn họ."
" Đi thôi đi thôi, nhanh lên đi." Xung quanh lập tức liền có người ồn ào.
Hạ Vân Hi ở giữa một mảnh ồn ào đỏ mặt đuổi theo.
Bên trong phòng y tế.
Hạ Phong ngồi ở trên ghế, bắt chéo hai chân nhìn cô giáo chăm sóc sức khoẻ khử trùng cánh tay té bị thương cho Trình Chi Ngôn, nhịn không được ở bên cạnh thao thao bất tuyệt nói: "Không tồi, cậu bị thương tay trái, nếu là tay phải mà nói làm cho ảnh hưởng đến cuộc thi viết chữ a, đến lúc đó chủ nhiệm lớp mình không đi liều mạng cùng thầy giáo thể dục là không thể."
Trình Chi Ngôn cau mày, chịu đựng từng trận cảm giác đau đớn do nước sát trùng vẩy lên miệng vết thương, nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta, không nói chuyện.
Ngược lại cô giáo chăm sóc sức khoẻ có chút buồn cười nhìn Hạ Phong một cái, bất đắc dĩ nói: "Không nghiêm trọng như thế, chính là rách một chút da mà thôi, trên sân thể dục bụi tương đối nhiều, hỗn hợp vết máu nhìn có chút dọa người thôi."
" Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..." Hạ Phong vội vàng gật đầu.
" Được rồi, khử trùng xong, cô cho em chút thuốc mỡ, lấy cái băng gạc cho em dán một chút thì tốt rồi."
Cô giáo chăm sóc sức khoẻ cầm cái nhíp trong tay, ném bông lau miệng vết thương vào trong thùng rác, sau đó xoay người đi cái tủ vừa tìm thuốc mỡ vừa lẩm bẩm: "Oa, kỳ quái, ngày hôm qua mình để băng gạcở chỗ này, tại sao không có a...A... Đúng rồi, xế chiều hôm qua có một bạn học đá bóng bị ngã... Hai người chờ một lát, cô ta đi phòng dụng cụ cầm băng gạc sạch sẽ tới đây."
"A..." Hạ Phong lên tiếng, mắt thấy
cô giáo chăm sóc sức khoẻ đi ra ngoài, liền bắt đầu đi bộ khắp nơi ở trong phòng y tế.
Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn thoáng qua miệng vết thương chính mình nói: "Trầy da như vậy không cần phải dán băng gạc chứ?"
" Phải, phải, nhất định phải!" Hạ Phong xoay người lại, lập tức tới phòng cứu thương trên bàn phòng cứu thương ngồi, cười hì hì hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Cậu ngẫm lại, lúc khuya cậu về nhà mang theo một cánh tay băng gạc vào cửa, bạn gái nhỏ của cậu thấy sẽ thương cậu a, chẳng lẽ cậu không muốn hưởng thụ cảm giác bạn gái nhỏ vì cậu hỏi han ân cần chạy trước chạy sau một chút sao?"
"Cậu thật vô nghĩa...." Trình Chi Ngôn liếc Hạ Phong một cái, thanh âm thản nhiên nói.
"Ha ha, tớ...." Hạ Phong đang chuẩn bị nói cái gì đó cửa phòng y tế đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân, tiếp theo liền vang lên tiếng gõ cửa.
"Tiến vào a." Hạ Phong ngồi ở trên bàn hướng tới ngoài cửa hô một tiếng.
Cửa phòng y tế bị đẩy ra, Hạ Vân Hi ôm áo khoác Trình Chi Ngôn và Hạ Phong đi đến.
"Tại sao là cậu?" Hạ Phong có chút kỳ quái nhìn cô ta, lại hướng tới sau lưng cô ta nhìn xung quanh một chút, thuận miệng hỏi: "Cô giáo chăm sóc sức khoẻ còn chưa có trở lại a."
"A?" Hạ Vân Hi sửng sốt một chút, không biết Hạ Phong đang nói cái gì, vì thế đành phải cười cười với anh ta nói: "Áo khoác hai người các cậu còn đang ở chỗ tớ, tớ đưa tới đây cho các cậu."
"A...... Áo khoác a." Hạ Phong trực tiếp từ trên bàn nhảy xuống tới, hướng tới Hạ Vân Hi nói: "Cậu trực tiếp cầm đến lớp học giúp chúng tớ thì tốt rồi a."