Editor Quỳnh Nguyễn.
Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên, nhìn giáo viên chủ nhiệm với ánh mắt đầy thản nhiên, giọng nói bình tĩnh đáp lại:"Biết."
"Em......"Giáo viên chủ nhiệm lập tức bị đáp án này làm cho nghẹn họng, trợn mắt lên nhìn, nói không thành lời, một lát sau mới có thể lấy lại bình tĩnh.
"Em với cô ấy....."Trình Chi Ngôn dừng lại một chút, lấy hết sức ra để giải thích:"Chính là người yêu của em, đã từ lâu rồi, cô ấy không làm ảnh hưởng tới việc học tập của em, điểm này thầy có thể yên tâm."
"Thầy......" Giáo viên chủ nhiệm nghe đến câu "Đã từ lâu rồi" liền nghẹn họng lần nữa, nói không thành lời.
"Vả lại, mặc dù cô ấy là người yêu của em, thế nhưng em cũng không có ý nghĩ gì đối với cô ấy, dù sao cô ấy còn nhỏ như thế, coi như em có ý nghĩ gì với cô ấy, dù sao cũng phải đợi cô ấy lớn lên, người chưa thành niên được pháp luật bảo vệ, điều này em hiểu rõ."
Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc mắt nhìn giáo viên chủ nhiệm một cái, vô cùng bình tĩnh hướng về thấy ấy nói tiếp:"Dù thế nào chuyện tình cảm của em với cô ấy, cũng không thể một hai câu là có thể nói hết, chỉ có thể nói từ trước đến nay đều trong sạch, dù cho thầy thông báo cho phụ huynh cũng không thay đổi được điều gì."
"....." Đến lúc này giáo viên chủ nhiệm hoàn toàn bị cứng họng, chỉ biết đứng đó mà giận dữ không thể nói ra lời nào.
"Thầy, thầy còn có chuyện gì khác sao?"
Trình Chi Ngôn đợi nửa ngày, cũng không thấy giáo viên chủ nhiệm nói tiếp, đánh hướng về giáo viên lên tiếng hỏi.
"Không còn....."
Một lúc sau, giáo viên chủ nhiệm mới nói lên một tiếng đầy vẻ khó chịu.
"Nha..... Nếu như không còn chuyện gì, em xin phép về phòng tiếp tục làm bài thi nha?" Trình Chi Ngôn nhún nhún vai, tiếp tục hỏi.
"Đi thôi....." Giáo viên chủ nhiệm lắc đầu một cách bất đắc dĩ, thở dài một hơi rồi xé toang tờ giấy trong tay.
Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc thầy một cái, liền bước vào phòng học.
______
Sau khi câu chuyện về tờ giấy đi qua không bao lâu, bảo vệ trong tiểu khu của Trình Chi Ngôn lúc đang đi tuần tra liền bắt được một người.
Người đó đi ban ngày, đội một chiếc mũ
màu đen, găng tay màu trắng tuyết, khi đi trong tiểu khu, hết nhìn ngôi nhà này, đến nhìn ngôi nhà khác, hành tung thực sự rất khả nghi, liền bị bảo vệ dẫn đi.
Sau khi mang đi, sau một hồi tra hỏi mới biết, người này cũng chính là kẻ mà trước đó đã phá hủy nhiều khóa cổng của nhiều gia đình.
Tuy nhiên, phải nói tên trộm này cực kì tội nghiệp, cho tới nay hắn chỉ biết tìm đến những ngôi nhà cũ trong tiểu khu để ra tay, những cái khóa đều đã sử dụng hơn mười mấy năm, chỉ cần một cái móc sắt là dễ dàng có thể mở cửa vào nhà.
Phần lớn những ngôi nhà cũ trong tiểu khu mà anh ta ghé qua, đều không có thứ gì đắt tiền, thế nên tên trộm liền liều mạng lẻn vào những ngôi nhà khá giả trong tiểu khu bên này, anh ta giấu thanh móc sắt ở thắt lưng, đang đi quan sát các ngôi nhà khá giả trong tiểu khu.
Tuy tiểu khu bên này xây dựng cũng đã lâu, thế nhưng ổ khóa cửa đều dùng loại mới nhất, chỉ bằng vào thanh móc sắt, căn bản là không thể mở nổi cửa, ngược lại lúc tên này cạy khóa cửa, đã làm cho thanh sắt bị đứt mấy chỗ ở khóa cửa gia đình khác.
Đây là lần đầu tiên tên trộm thực hiện mà không đạt được kết quả gì.
Sau khi trở về, tên trộm càng nghĩ càng ấm ức, cái ổ khóa tuy là loại mới, tuy nhiên anh ta đã có kinh nghiệm mười mấy năm, điều này làm cho anh ta nghĩ rằng, kỹ thuật của anh ta nhất định phải tăng lên, như thế mới lấy được nhiều đồ vật có giá trị hơn.
Nhưng mới qua mấy ngày, lúc anh ta đang đi dạo bên trong tiểu khu, muốn quan sát một chút về khóa cửa trong tiểu khu đã bị phát hiện rồi.