Editor: Quỳnh Nguyễn
Ngay từ đầu Tiểu Thỏ có chút tim đập mạnh và loạn nhịp, từ từ trên mặt bắt đầu đỏ lên.
Cô chớp chớp mắt, khuôn mặt Trình Chi Ngôn tuấn tú liền gần ngay trước mắt, đôi mắt anh nhắm chặt, lông mi dài dài hơi chút run rẩy, cánh môi anh mềm mại trằn trọc trên môi cô, một chút một chút, thật cẩn thận đụng vào cô.
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một loại cảm xúc không hiểu, loại tình tự cùng với từng đợt điện lưu đứt quãng chậm rãi đi khắp toàn thân.
Cô cảm thấy thân thể của chính mình giống như là bị làm ma pháp, không thể động đậy được.
Trình Chi Ngôn ôn nhu hôn cánh môi của cô--- vừa vặn hôn cánh môi của cô.
Tiểu Thỏ chần chờ một chút, học bộ dáng Trình Chi Ngôn, vươn đầu lưỡi nho nhỏ ra cũng liếm cánh môi của anh một chút.
Đầu lưỡi anh còn lưu luyến ở trên làn môi cô, không hẹn mà gặp cùng đầu lưỡi nho nhỏ của cô đụng chạm cùng một chỗ.
Trình Chi Ngôn phút chốc mở to mắt, đôi mắt trong suốt giống như đầm nước sâu thẳm liếc mắt nhìn không thấy đáy nguồn.
Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, không rõ động tác của anh đột nhiên dừng lại.
Đôi mắt sâu thẳm của Trình Chi Ngôn nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ rất lâu, sau đó chậm rãi vươn tay đi ra, nhẹ nhàng phủ trên đôi mắt ngập nước, thanh âm trầm thấp mà hàm hồ nói: "Nhắm mắt lại."
"A......" Tiểu Thỏ nghe lời nhắm mắt lại.
Thực ra cho dù cô không nhắm lại tay Trình Chi Ngôn che tại trước mắt cô cô cái gì cũng nhìn không thấy.
Chỉ là...
Người một khi mất đi thị giác, giác quan khác sẽ trở nên càng thêm nhạy cảm.
Cô cảm giác đầu lưỡi anh mềm mại nhẹ nhàng ngăn chặn đầu lưỡi của cô, sau đó nhẹ nhàng mà chạm một chút.
Chẳng qua là động tác cực kỳ nhỏ bé, nhưng trong lòng cô lại như là nhấc lên sóng to gió lớn, cái loại cảm giác tràn đầy trời đất này nháy mắt chìm ngập tất cả giác quan của cô.
Tiểu Thỏ theo bản năng rụt đầu lưỡi mình trở về.
Động tác Trình Chi Ngôn hơi hơi dừng một chút, nhưng không có tiếp tục truy đuổi cô, mà là ở cánh môi hồng nhuận của
cô nhẹ nhàng mổ một cái, ngược lại nụ hôn hướng về phía cổ thon dài trắng nõn của cô.
Một phòng tối om cùng yên lặng, Tiểu Thỏ chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở chậm chạp của anh ở bên tai mình.
Lọn tóc mềm mại của anh xẹt qua cổ trắng noãn của cô, mang cho cô một chút cảm giác ngứa, cánh môi ấm áp của anh che tại da thịt mềm mại của cô, động tác cực kỳ chậm chạp liếm liếm.
Cái loại cảm giác này trong lòng cô chậm rãi dâng lên, sau đó chậm rãi hướng tứ chi khuếch tán.
Tiểu Thỏ không khỏi cảm thấy chân mình có chút như nhũn ra, thân thể cũng có chút không ngừng tê liệt tiếp xuống.
Trình Chi Ngôn thuận thế đè cô trên đệm giường.
"Chanh... Anh nước chanh...??" Tiểu Thỏ nhịn không được rụt rụt đầu, thanh âm cúi đầu hô anh một tiếng.
Chờ thanh âm ra khỏi miệng, cô mới phát giác ngữ khí chính mình có bao nhiêu mềm yếu, bao nhiêu... Không giống cô...
"Uh`m..." Trình Chi Ngôn khẽ ngẩng đầu, nhìn đôi mắt Tiểu Thỏ lấp lánh tỏa sáng, trầm mặc một lát, đột nhiên cúi đầu nhẹ nhàng cắn một ngụm trên xương quai xanh tinh xảo, sau đó chuyển người lại từ trên giường ngồi dậy.
"Anh nước chanh?" Trong mắt Tiểu Thỏ nghi hoặc nhìn anh.
Trong bóng đêm, Trình Chi Ngôn đưa lưng về phía cô, thanh âm trầm thấp mà khàn khàn nói: "Em ngủ trước đi."
Nói xong câu đó anh chậm rãi đứng dậy hướng tới phương hướng buồng vệ sinh đi tới.
"Anh nước chanh, anh đi chỗ nào?" Tiểu Thỏ khó hiểu hỏi.
"Đi tắm rửa."
*******