Editor: Quỳnh Nguyễn
Trung tuần tháng chín (giữa tháng chín) thành Nam Kinh, trình độ oi bức này không chút nào thua ở giữa hè.
Bên trong ký túc xá nam sinh thực ra có rất nhiều nam sinh mặc áo 3 lỗ, quần lót lúc ẩn lúc hiện.
Chẳng qua một vị mở cửa cho bọn họ này rõ ràng là để trần cánh tay, mặc quần tam giác liền chạy tới.
Cánh cửa mở ra, lão Trình nhìn một tòa đại sơn sáng choang to lớn mạnh mẽ trước mắt, cả người đều đã ngây ngẩn.
Kỷ Lâm Khải nhìn thấy người ngoài cửa, cũng lập tức ngây ngẩn cả người, ngay sau đó là hét thảm một tiếng "Oa - -" hét thảm, nháy mắt hai tay che ngực chạy trở về trong ký túc xá.
Lão Trình chỉ nhìn một quần trong siêu nhân, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai xuất hiện, lại lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai biến mất.
" Oa, chú tìm ai?" Vương Thước ngồi ở trước bàn máy tính sau khi nghe tiếng kêu thảm thiết quay đầu lại hướng tới lão Trình đứng ở ngoài cửa hỏi một tiếng.
Sau đó cậu ta liền nghe được Trình Chi Ngôn ngồi ở bên cạnh nhàn nhạt hô một tiếng: "Ba, ba đã đến rồi?"
" Đây là ba cậu?" Vương Thước sửng sốt một phen, quay đầu nhìn Trình Chi Ngôn một cái, sau đó lập tức từ trên chỗ ngồi đứng lên cười tít mắt nói: "Hoan nghênh hoan nghênh, chú, mau vào đi!"
" Ha ha ha... Chào cháu!" Lão Trình cười đẩy đẩy kính trên mũi mình, dẫn đầu đi vào ký túc xá Trình Chi Ngôn.
Mẹ Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ theo sát sau lưng ông.
Tiểu Thỏ sau khi đi vào trong mắt tò mò đánh giá ký túc xá Trình Chi Ngôn.
Ký túc xá bọn họ khoảng hai mươi mấy mét vuông, đó là bồn rửa mặt, bên tay trái là buồng vệ sinh độc lập.
Lại đi vào bên trong, gian phòng bị một lối đi nhỏ bằng gạch tráng men chia làm hai, hai bên mỗi bên hai cái giường, hơn nữa đều là bộ dáng giường thống nhất ( giường tầng).
Ưm...
Ký túc xá anh nước chanh còn giống như sạch sẽ....
Tiểu Thỏ vừa nghĩ vừa hướng tới tận cùng bên trong
ký túc xá Trình Chi Ngôn nhìn qua.
Thời gian dài như vậy không có nhìn thấy anh, anh dường như lại gầy một chút, làn da vốn trắng nõn như ngọc bởi vì thời gian dài huấn luyện quân sự mà bị ánh mặt trời phơi nắng có một chút đỏ lên, chẳng qua dù vậy, anh vẫn lại là trắng hơn nam sinh đứng ở bên cạnh anh.
Đôi mắt trong suốt thâm thúy đang mang theo một chút ý cười nhợt nhạt nhìn cô, khóe môi màu hồng phấn vẽ ra một cái độ cong đẹp mắt.
Rõ ràng đã rất lâu không gặp, nhưng mà không biết vì sao, lúc nhìn thấy anh lại cảm giác giống như chỉ là cách vài ngày.
"Anh nước chanh!" Tiểu Thỏ hưng phấn hướng tới anh hô một tiếng.
"Tiểu Thỏ." Trình Chi Ngôn mỉm cười, thanh âm trầm thấp mà ôn nhu hô tên cô một tiếng, sau đó hướng tới cô vẫy tay.
Bước chân Tiểu Thỏ liền không tự chủ được hướng tới anh đi tới.
Nhóm người bạn cùng phòng Trình Chi Ngôn trong mắt tò mò nhìn Tiểu Thỏ.
Mặc dù cô gái nhỏ này không lùn, nhưng mà nhìn còn giống như bộ dáng cực kỳ trẻ con, tóc một đầu đen tuyền buộc thành đuôi ngựa buộc ở sau ót, theo đi lại nhẹ nhàng của cô mà vung qua vung lại.
Cô mặc bộ váy trắng công chúa, thật giống như Tiểu Tiên Tử bên trong truyện cổ tích đi tới, trên gương mặt trắng nõn phấn nộn tràn đầy đều là tươi cười.
Bé gái này.... Chẳng lẽ là em gái Trình Chi Ngôn?
Mấy người kia vừa nghĩ như vậy, vừa trơ mắt nhìn Tiểu Thỏ vọt tới trước mặt Trình Chi Ngôn, ngẩng một khuôn mặt nhỏ nhắn cười tít mắt nhìn anh.