Editor: Linh Ngọc
Sau khi Hạ Phong rời khỏi, trong phòng khách chỉ còn lại Tiểu Thỏ, ăn xong dưa hấu cô cúi đầu nhìn chằm chằm giấy vụn dưới bàn thật lâu, sau đó nhìn xung quanh không có ai, thì cẩn thận nhặt bức thư tình đã bị nước dưa hấu thấm ướt lên.
Lúc trời tối, thái độ Tiểu Thỏ khác thường, không có yêu cầu ở lại nhà Trình Chi Ngôn để chơi cùng anh nước chanh, mà là sớm trở về nhà.
Mẹ Tiểu Thỏ có chút hiếu kì nhìn Tiểu Thỏ ngồi ở đối diện mình ngoan ngoãn ăn cơm, nhịn không được mở miệng hỏi: "Sao thế, hôm nay không cùng anh nước chanh của con ăn cơm à?"
"Vâng." Tiểu Thỏ gật đầu, cầm thìa trong tay, múc ba lần đã ăn hết cơm trong chén mình, sau đó ngồi ngay ngắn trên ghế nói với mẹ mình: "Mẹ, con có một chuyện muốn hỏi mẹ."
"Chuyện gì?" Mẹ Tiểu Thỏ vừa ăn cơm vừa thuận miệng hỏi.
"Thư tình là cái gì?"
"Thư tình?" Mẹ Tiểu Thỏ dừng động tác trong tay lại, ngẩng đầu nhìn con gái mình sau đó nhịn không được cười nói: “Từ đâu mà con biết cái này, thư tình sao..... À chính là một bức thư, trong thư người viết sẽ viết ra lời mà mình muốn nói với người trong lòng, bức thư đó gọi là thư tình."
"A......" Tiểu Thỏ chỗ hiểu chỗ không gật gật đầu.
"Sao thế? Con đừng nói cho mẹ là đã có cậu bạn nhỏ nhà trẻ viết thư tình cho con rồi nha." Mẹ Tiểu Thỏ buồn cười nhìn cô.
"Không phải, Tiểu Thỏ lắc đầu nhảy xuống khỏi ghế, chạy về phòng mình sau đó thần bí cầm một bức thư đi đến trước mặt mẹ mình nói: "Anh Quát Phong nói đây là thư tình người khác viết cho anh nước chanh."
Mẹ Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn bức thư trong tay Tiểu Thỏ, không biết tiểu gia hỏa này nhặt cái này từ đâu về, chữ viết mặt trên bức thư dường như đã bị nước thấm nên thấy không rõ lắm, nhưng mà lờ mờ có thể nhận ra ba chữ " Trình Chi Ngôn".
"Tiểu Thỏ, tùy tiện lấy đồ của người khác là không lễ phép." Mẹ Tiểu Thỏ cau mày nghiêm túc nói với cô: "Nhanh chóng trả lại bức thư cho anh nước chanh của con."
"Nhưng mà cái này anh ấy đã vứt đi rồi." Tiểu Thỏ giương mắt nhìn mẹ mình nói.
"Vậy con nhặt về làm gì?"
"Con muốn biết thư tình là cái gì."
“Cho dù là thư người khác vứt đi, cũng không thể mở ra." Mẹ Tiểu Thỏ cầm lấy bức thư trong tay Tiểu Thỏ, xé thư trước mặt cô, sau đó vứt vào trong thùng rác nói: " Đây là chuyện riêng tư của người khác."
"Riêng tư là cái gì?"
"Chính là bí mật."
"Nhưng mà....."
"Không có nhưng mà.” Mẹ Tiểu Thỏ ngồi xổm xuống, hai tay đỡ lấy bả vai Tiểu Thỏ, ánh mắt nhìn cô nghiêm túc nói: "Con và cả anh nước chanh của con, các con vẫn còn nhỏ, có rất nhiều chuyện rốt cuộc là có ý nghĩa gì, đôi khi các con cũng không rõ, chỉ là bắt chước hành vi của người lớn mà thôi, nhưng cho dù nói thế nào, đồ của người khác đều không thể lấy, cho dù là vứt đi cũng không được."
"A..." Tiểu Thỏ có chút uất ức gật đầu.
"Ngoan." Mẹ Tiểu Thỏ sờ đầu lông xù của cô, đứng dậy đến cạnh bàn ăn ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.
Tiểu Thỏ đi qua đi lại trước mặt mẹ mình, ánh mắt mong chờ hỏi: " Vậy, con có thể viết một bức thư tình cho anh nước chanh không?"
"Con?" Mẹ Tiểu Thỏ có chút buồn cười nhìn cô, nhịn không được hỏi: " Con biết viết chữ sao?"
Editor: Thiên Linh Hoa
Beta: Linh Ngọc
Hai ngày sau đó, Trình Chi Ngôn thấy bên cạnh gối của mình một bức thư, trên đó có viết tên người nhận chính là mình.
Mở bức thư ra, ba chữ Trình Chi Ngôn rõ ràng, sạch đẹp to đùng đập vào mắt anh.
Trình Chi Ngôn cầm lấy
bức thư nhìn một cách kì quái, sau đó mở ra, một lá thư liền xuất hiện.
Đó là một tờ giấy A4 hết sức bình thường, trên tờ giấy trắng những chữ giống như gà bới cùng mấy đường cong, đường thẳng vẽ loạn không theo quy luật gì. Vậy nên anh thật sự cũng không rõ trên đó viết cái gì nữa.
Trình Chi Ngôn đầu đầy hắc tuyến nhìn tờ giấy, sau đó nhanh chóng xoay người ra cửa hỏi mẹ mình đang nấu cơm dưới lầu:"Mẹ, bức thư bên gối con từ đâu mà ra vậy??"
"Ah đó..." Mẹ Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên nhìn con trai đứng ở lầu trên hét: "Đó là thư tình Tiểu Thỏ viết cho con, cô bé đặc biệt nhờ mẹ đặt ở trên giường con đó."
"Thư tình?? Cái này??" Trình Chi Ngôn chấn động đến nỗi suýt làm rơi tờ giấy trong tay, chỉ chỉ những đường cong đường thẳng không ra hình gì nhướn mày hỏi.
"Hắc hắc, Tiểu Thỏ mới ba tuổi a, không biết viết chữ, nên cũng chỉ có thể vẽ tranh." Mẹ Trình Chi Ngôn cười, nhìn con nói.
"..." Trình Chi Ngôn nhịn không được trợn, "Nhưng trên này là vẽ cái gì, cô bé có nói cho mẹ biết không??"
"Có, con bé có nói với mẹ." Chu Nguyệt lau hai tay vào tạp dề, sau đó nhận tờ giấy trong tay Trình Chi Ngôn, nghiêm túc chỉ bên trong một vòng nói: "Tiểu Thỏ nói cái vòng tròn này là con, cái vòng tròn nhỏ bên cạnh này là cô bé, còn có hai cái vòng tròn nhỏ hơn này là hai đứa bé."
"..." Trình Chi Ngôn đầu đầy hắc tuyến.
"Còn những cái khác... ách... Cô bé nói mẹ nghe cũng không có hiểu..." Chu Nguyệt xấu hổ cười, nhét tờ giấy vào trong tay con mình, quay đầu nói: "Mẹ tiếp tục nấu cơm đây, con xem cái nào không hiểu thì trực tiếp mang đi hỏi Tiểu Thỏ là tốt nhất."
"..." Trình Chi Ngôn yên lặng cầm lấy tờ giấy kia, nhìn hồi lâu, cuối cùng trở về phòng.
Buổi tối, Tiểu Thỏ vẫn như trước đến tìm Trình Chi Ngôn chơi.
"Anh nước chanh, anh nước chanh, anh nhận được thư tình em viết cho anh chưa??" Tiểu Thỏ vừa xông vào phòng, cô liền chạy lại ôm lấy cánh tay Trình Chi Ngôn, vẻ mặt đầy hy vọng hỏi.
"... Nhận đượcrồi." Trình Chi Ngôn chần chờ một chút, gật đầu.
"Vậy anh đã xem chưa??"
"Xem rồi."
"Em viết được chứ??"
"...Được." Trình Chi Ngôn vô cùng trái lương tâm trả lời.
"Hì hì... Vậy về sau mỗi ngày em đều sẽ viết thư tình cho anh." Tiểu Thỏ ôm lấy cánh tay Trình Chi Ngôn, cọ cái đầu nhỏ vào người anh, suy nghĩ một chút, đột nhiên mở miệng hỏi Trình Chi Ngôn: "Anh nước chanh."
"Ừ."
"Phát sinh quan hệ là như thế nào a??"
"A?" Trình Chi Ngôn hơi ngẩn ra, cúi đầu nhìn vào vẻ mặt ngây thơ của Tiểu Thỏ.
"Còn có hai người hôn môi, là ăn miệng của đối phương sao????"
"..."
"Còn có, đứa bé sinh ra như thế nào vậy??"
"..."
"Anh nước chanh, tại sao anh không nói chuyện?"
"..."
"Anh nước chanh, có phải anh bị nóng không? Sao người anh chảy nhiều mồ hôi vậy??"
"..." Trình Chi Ngôn đưa tay lau lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt có chút lúng túng nhìn Tiểu Thỏ cười cười, thế nhưng sau đó không nói một lời chạy trối chết.