Editor: Quỳnh Nguyễn
Nhưng mà Trình Chi Ngôn căn bản là không cho cô bất luận cái cơ hội tránh né gì.
Một bàn tay anh chống đỡ ở trên giường, một cánh tay kia lập tức đè cổ tay mảnh khảnh cô lại, động tác nhanh chóng lấy tay khăn quàng đỏ buộc hai cái tay Tiểu Thỏ.
"..."
Tiểu Thỏ ngay cả vùng vẫy cũng không kịp, liền đã bị trói.
" Anh nước chanh...." Đến chỗ này, trong lòng cô rốt cục thoát ra một chút cảm giác sợ hãi.
Nhiều năm qua như vậy, cô chưa từng gặp anh nước chanh chân chính tức giận, trước kia bất luận cô trêu chọc Trình Chi Ngôn không vui như thế nào, chỉ cần cô hướng tới anh nũng nịu chút, lại chân chó bưng trà đổ nước, trên cơ bản anh cũng bỏ qua cô rồi.
Nhưng mà lần này...
Ánh mắt Tiểu Thỏ nhịn không được đỏ...
Rõ ràng trên mặt anh nước chanh còn treo nhợt nhạt tươi cười, nhưng mà vì sao khiến cho cô cảm thấy kinh hồn táng đảm như thế a?
Sau khi Trình Chi Ngôn trói Tiểu Thỏ xong, một cái ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng chọc chọc đôi má Tiểu Thỏ, cười tít mắt hỏi: "Làm sao vậy? Nhìn giống như sắp khóc?"
"Hu hu... Anh nước chanh...Em thật sự biết sai rồi..." Tiểu Thỏ vừa nghe ngữ khí ôn nhu này, nước mắt liền nhịn không được từng giọt từng giọt rớt xuống.
Chẳng qua trước mắt hai tay của cô bị trói, cả người không hề có lực nằm ở trên giường, hoàn toàn chính là bộ dáng con dê con đợi làm thịt.
"Uh`m." Trình Chi Ngôn mỉm cười, hướng tới Tiểu Thỏ gật gật đầu, cúi người hôn tới nước mắt trên gò má cô, thấp giọng hỏi: "Vậy em khóc cái gì?"
"Em...Em..." Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy cánh môi anh mềm mại nhẹ nhàng xẹt qua trên gương mặt của mình, hơi thở ấm áp phun ở cổ của cô, làm cho lòng của cô càng thêm bối rối.
Cô tình nguyện anh nước chanh hung hăng mắng cô một trận, hoặc là trừng phạt đánh lòng bàn tay cô giống trước đây vậy, bất luận anh dùng một loại phương thức giáo huấn mình, dù sao vẫn dễ chịu hơn tình hình hiện tại....
"Xem cái loại tiểu thuyết cái loại này có chỗ tốt gì đối với
em sao?" Cánh môi Trình Chi Ngôn lưu luyến chỗ cổ Tiểu Thỏ, luôn luôn hôn trên làn da mềm mại trắng nõn, thấp giọng hỏi.
"Không có..." Tiểu Thỏ cắn môi, nước mắt vừa rơi xuống vừa nức nở nói.
"Kia có cái gì có hại sao?" Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên, ánh mắt cụp xuống nhìn Tiểu Thỏ đáng thương tội nghiệp, tiếp tục hỏi.
"Hu hu... Lãng phí thời gian... Lãng phí tinh thần và thể lực... Không tốt cho mắt... Hu hu... Còn chiếm dụng thời gian ngoài giờ học..." Tiểu Thỏ vừa hấp cái mũi vừa đứt quãng trả lời.
" Quan trọng nhất là?" Trình Chi Ngôn đưa tay, động tác ôn nhu lau đi nước mắt trên mặt cô, chậm rãi hỏi.
"A?" Tiểu Thỏ giật mình, quan trọng nhất?
" Gạt anh." Đôi mắt Trình Chi Ngôn nheo lại, nhìn ánh mắt Tiểu Thỏ khóc đến đỏ rừng rực, gằn từng chữ nói: "Gạt anh nói em bận học tập, em đang nhìn vật lý, trên thực tế đem tất cả tinh lực cùng tâm tư đều đã đặt ở trong tiểu thuyết."
"Hu hu... Thực xin lỗi..." Ánh mắt Tiểu Thỏ nháy mắt, nước mắt lại bắt đầu tuôn rơi rớt xuống đất.
"Cho nên cái loại sách này, rốt cuộc có cái gì hấp dẫn em?" Trình Chi Ngôn vừa nói vừa đưa tay xốc vạt áo Tiểu Thỏ lên, lộ ra một mảnh bụng dưới bằng phẳng trắng nõn, "Là cảm thấy nam chủ cực kỳ ưu tú cực kỳ bá đạo, hay là hi vọng chính em cũng có thể trở thành người trong sách?"
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy bụng mình chợt lạnh, còn không có phản ứng kịp là chuyện gì xảy ra, cánh môi Trình Chi Ngôn ấm áp đã rơi vào trên da thịt mềm mại.