Editor Quỳnh Nguyễn
Dưới ánh đèn dìu dịu trong phòng, Tiểu Thỏ vẫn nằm nhắm mắt yên tĩnh trên giường.
Lông mi cô dài mà cong giống như cây quạt nho nhỏ tạo thành bóng mờ nhàn nhạt ở hốc mắt, cánh mũi xinh xắn mà no đủ của cô đang hô hấp đều đều, một cái miệng đỏ hồng hơi hơi mở thở ra hương thơm nhẹ nhàng.
Trình Chi ngôn ngồi bên cạnh cô, cúi đầu xuống chăm chú nhìn cô một lúc, sau đó đứa tay dò xét một cái, đưa tay lên khuôn mặt mềm mại của cô xoa xoa một hồi.
"Tiểu Thỏ, có phải đang tức giận không?"
Tiểu Thỏ đang nhắm mắt lại nằm, đột nhiên nghe âm thanh ôn nhu của Trình Chi Ngôn bên tai mình vang lên.
Cô không nhìn thấy được mặt anh, chỉ có thể dựa vào ngữ khí của anh để phỏng đoán xem lúc này đang quan tâm hay giả vờ, tự trách hay hối lỗi?
"Xin lỗi......" ngón tay trắng nõn của Trình Chi Ngôn trượt nhẹ trên mặt cô, sau đó nhẹ giọng nói:"Thật ra anh đã suy nghĩ một lại một chút, tuy rằng bây giờ em chưa thành niên, nhưng cũng không coi là đứa trẻ, xem ta nói cái gì,ài......"
Hắn thở dài thật sâu, tựa hồ như bất đắc dĩ, một lát lại nói tiếp:"Nguyên nhân anh tức giận cũng không phải bởi vì em đọc tiểu thuyết, mà là......"
Tiếng nói của anh dừng lại một chút, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Tiểu Thỏ đợi một lúc, cũng không nghe thấy anh nói tiếp, không nhịn được lén lút đem một mắt nhẹ nhàng mở ra, hướng về Trình Chi Ngôn.
Một hình dáng mờ nhạt dưới ánh đèn, gò má bị nhuộm một vòng nhàn nhạt của ánh sáng lộng lẫy, con ngươi anh hơi rủ xuống, tựa hồ như đang nhìn xuống đất, lại như đang như xuyên thấu qua mặt đất để nhìn cái khác, bờ môi khẽ nhếch lên, trên vẻ mặt mang theo một chút cô đơn.
Cô đơn?
Tiểu Thỏ sửng sốt một chút, làm sao lại xuất hiện trên người anh đây......
Trình Chi Ngôn thở dài một hơi, xoay đầu lại nhìn Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ vội vàng nhắm mắt lại một lần nữa.
"Đại khái là bởi vì từ nhỏ
đến lớn, đều đi cùng em, vô tình như đã quen với cảm giác có em đang ở bên cạnh anh, bây giờ, đột nhiên xa em đi học đại học, thậm chí có chút không quen điều này." Trình Chi Ngôn cầm lấy tay Tiểu Thỏ đặt trong lòng bàn tay mình, cầm thật chặt tay cô, bất đắc dĩ cười nói:" Cứ đến tối mỗi ngày đều gọi điện thoại cho e, là thời khắc anh cảm thấy vui vẻ nhất trong ngày, nghe em liên tục kể chuyện, liền cảm thấy mọi cực khổ cả ngày huấn luyện đều biến mất......"
Tiểu Thỏ hơi run run, không nghĩ bản thân đối với Trình Chi Ngôn lại quan trọng như thế.
"Thế nhưng."
Giọng nói của Trình Chi Ngôn đột nhiên thay đổi, đang cầm bàn tay cô trong tay, liền đưa tay véo nhẹ má có một cái:"Mỗi ngày em lại nói với anh là muốn đi đọc sách vật lý, nhưng thực tế lại đi đọc sách tiểu thuyết, em có biết khi ta biết chuyện này đã tức giận như thế nào ko?"
Ôi......
Trên khuôn mặt Tiểu Thỏ vừa bị Trình Chi Ngôn véo một cái, suýt chút nữa đau kêu ra tiếng.
Cô cảm thấy nước mắt mình sắp chảy ra, có thể vì đang giả vờ ngủ, đành cố gắng không cho nó chảy ra.
Sau khi véo cô một cái, Trình Chi Ngôn tựa hồ cảm thấy hả giận một chút.
"Quên đi, nói cho em nghe em cũng không hiểu."
Trình Chi Ngôn khẽ thở dài một tiếng, đứng dậy, liếc mắt nhìn Tiểu Thỏ ngủ say, liền đi ra ban công để trở về.
Tiểu Thỏ nhắm mắt lại, mãi đến khi âm thanh bên ngoài ban công hoàn toàn biến mất, lúc này mới vươn mình ngồi dậy.