Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 317: Thư tình của Tiểu Thỏ 2


trước sau

Editor: Quỳnh Nguyễn

"Cái gì??" Tiểu Thỏ nghe được thanh âm của anh, trong mắt nghi hoặc hướng tới phong thư trong tay anh nhìn qua.

"Thư của em." Trình Chi Ngôn đi đến bên cạnh Tiểu Thỏ, đưa phong thư kia tới trong tay cô.

Tiểu Thỏ tiếp nhận phong thư, nhìn thoáng qua chữ viết phía trên, ưm... Giống như không có ấn tượng gì, chữ viết này cực kỳ phổ thông, căn bản nhìn không ra là vị bạn học nào.

"Không mở ra nhìn xem sao?" Trình Chi Ngôn hướng tới Tiểu Thỏ hơi hơi nhíu mày nói: "Thư tình của em a."

" Ha? Đây là thư tình?" Tiểu Thỏ như là mới phản ứng kịp, cúi đầu nhìn phong thư màu lam nhạt trong tay kia.

"Chẳng thế thì sao, em cho là thiệp chúc mừng năm mới?" Trình Chi Ngôn có chút không biết nói gì nhìn cô.

Thư tình a!

Trong mắt Tiểu Thỏ kích động nhìn nó.

Từ nhỏ đến lớn, cô trơ mắt nhìn Trình Chi Ngôn thu vô số phong thư tình, không thể tưởng được, vậy mà ngày nào đó cô cũng có thu được thư tình!

Tiểu Thỏ nhìn nhìn, nhịn không được liền bật cười, "Ha ha, phong thư tình đầu tiên trong đời em a! Thật kích động!"

"..."

Trình Chi Ngôn hơi hơi ngẩn ra, ánh mắt có chút không rõ ý tứ nhìn cô.

Tiểu Thỏ mở phong thư ra, cầm giấy viết thư bên trong ra, cúi đầu nghiêm túc nhìn.

Chữ viết thư cùng trên phong thư hoàn toàn khác nhau, đường ngang đường dọc đều đã mang theo một chút càn rỡ bá đạo, chữ viết nét chữ cứng cáp kia mơ hồ làm cho Tiểu Thỏ cảm thấy giống như nhìn thấy ở nơi nào.

Mây trên trời bay một chút, trên mặt đất gió thổi một chút, gió nhẹ lay động tóc của ta, dạy ta như thế nào không nghĩ đến ngươi?

Ánh trăng yêu biển cả, biển cả yêu say đắm ánh trăng, màn đêm cũng ngọt ngào như vậy, dạy ta như thế nào không nghĩ đến ngươi?

Mặt nước hoa rơi từ từ chảy, đáy nước con cá từ từ bơi, chim én nói cái gì đó, dạy ta như thế nào không nghĩ đến ngươi?

Tiểu Thỏ nhìn qua từng chữ từng câu,
chỉ cảm thấy nội dung thư tình này thấy thế nào cũng có chút nhìn quen mắt a?

" Đây là thơ Lưu bán nông." Trình Chi Ngôn đến gần, nhàn nhạt liếc qua nội dung trên tờ giấy viết thư kia, thuận miệng nói: "Vốn tên là 《 dậy ta như thế nào không nghĩ đến nàng 》, người này trực tiếp cải biên một chút biến thành dạy ta như thế nào không nghĩ đến ngươi rồi."

"Ách... Này không phải chính cậu ta viết sao?" Tiểu Thỏ nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.

"Hiển nhiên không phải." Trình Chi Ngôn nói.

Tiểu Thỏ cúi đầu, nhìn thoáng qua chữ viết trên tờ giấy viết thư kia, càng nhìn càng cảm thấy có chút nhìn quen mắt.

" Thôi, mặc dù là sao chép câu thơ, nhưng mà tốt xấu là phong thư tình đầu tiên trong đời em, ha ha, đáng kỷ niệm." Tiểu Thỏ cầm giấy viết thư cố ý lúc ẩn lúc hiện trước mắt Trình Chi Ngôn.

" Chỉ có người chưa từng có thu được thư tình mới có thể kích động như vậy, giống như anh vậy, đã không muốn lại thấy thư tình rồi." "..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thỏ nhất thời suy sụp.

Cái gì vậy... Anh nước chanh vậy mà không ăn giấm...

"Để ăn mừng phong thư tình đầu tiên trong đời em thu được." Trình Chi Ngôn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn trắng nõn của cô, khóe môi đột nhiên gợi lên độ cong đẹp, gằn từng chữ hướng tới cô chậm rãi nói: "Anh quyết định khen thưởng em lại làm một phần bài kiểm tra."

"A!? Không phải đâu!?" Tiểu Thỏ mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt chấn kinh nhìn, "Lại làm một phần bài kiểm tra tính khen thưởng cái gì a?? Anh nói hôm nay có thể không cần làm bài kiểm tra a!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện