Editor: Quỳnh Nguyễn
"..."
Tiểu Thỏ vẻ mặt không nói gì nhìn cậu, sau một lúc lâu mới yếu ớt mở miệng hỏi: "Cậu nghiêm túc? Không phải đang nói đùa?"
"Nhìn tôi giống như là đang nói đùa sao?" Từ Cảnh Thần liếc cô một cái, mất hứng nói.
"A...... Được rồi... Dù sao chủ mưu là cậu." Tiểu Thỏ nhún vai, hướng tới Từ Cảnh Thần gật gật đầu.
"Được rồi, hiện tại tôi liền gọi điện thoại cho ba tôi hẹn ông, cô cũng gọi điện thoại cho mẹ cô." Từ Cảnh Thần vừa nói vừa vươn tay lấy điện thoại trong cặp sách ra, liền bắt đầu gọi điện thoại cho ba ba mình.
Mặc dù Tiểu Thỏ cực kỳ không biết nói gì, nhưng vẫn lại là làm theo.
Chuyện hẹn cha mẹ hai bên này thuận lợi ngoài dự đoán.
Có lẽ là hai người lớn bọn họ cũng thật không ngờ hai đứa nhỏ này vậy mà chủ động yêu cầu cùng ăn cơm, dù sao lần trước tan rã trong không vui, vì thế đều đã lập tức gật đầu đáp ứng.
Nói chuyện điện thoại xong, Từ Cảnh Thần ngồi ở trên sofa nhà Tiểu Thỏ, cùng cô mắt to trừng mắt nhỏ.
Không khí trong phòng khách lập tức trở nên xấu hổ.
Tiểu Thỏ nhẹ nhàng mà ho hai tiếng, tùy tiện tìm cái đề tài hướng tới cậu hỏi: "Cái kia... Hiện tại cậu lên năm thứ ba, thế nào, học tập tốt chứ?"
"..." Từ Cảnh Thần nhất thời dùng một loại một lời khó nói hết nhìn Tiểu Thỏ, sau đó trong thanh âm mang theo nồng đậm khinh bỉ nói: "Cô đang nói đùa sao? Mỗi lần cuộc thi tôi đều hạng nhất, cô hỏi tôi học tập có tốt không?"
"Ách...Tôi không phải... Cũng không hiểu rõ lắm cậu sao..." Tiểu Thỏ xấu hổ cười cười, ánh mắt có chút xấu hổ nhìn xung quanh, lại không biết nên nói cái gì rồi.
Từ Cảnh Thần ngồi ở trên ghế sofa, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ hồi lâu, sau đó hướng tới cô hỏi: " Người ở cách vách vừa rồi là gì của cô?"
"A......Cậu là nói anh nước chanh sao?"
"Anh ta là anh cô?" Từ Cảnh Thần hơi hơi nhíu mày, trong mắt nghi hoặc nhìn
cô.
"Không phải a, chính là vì anh lớn hơn so với tôi nên tôi mới gọi anh nước chanh là anh." Tiểu Thỏ lắc đầu.
"Lớn hơn so với cô, cô liền gọi anh sao? Vậy cô lớn hơn tôi tôi cũng không có gọi cô chị Tiểu Thỏ a." Từ Cảnh Thần vẻ mặt khó hiểu nhìn cô.
" Làm ơn, đó là bởi vì cậu không có lễ phép có được hay không? Tôi lớn hơn cậu bốn tuổi, cậu vốn nhìn thấy tôi nên gọi chị a!" Tiểu Thỏ nhất thời cảm thấy được có chút không biết nói gì, tiểu gia hỏa này rốt cuộc trưởng thành như thế nào mà tính cách tự phụ như vậy!
" Vậy cô có lễ phép, cô nhìn tôi cũng không có gọi tôi em Cảnh Thần." Từ Cảnh Thần vẻ mặt khinh bỉ nhìn cô.
"..." Tiểu Thỏ nháy mắt không nói gì.
Hai người nhìn nhau sau một lúc lâu, cô rốt cục đầu hàng nói: "Được rồi, em Cảnh Thần, cậu thắng."
"Tôi mới không cần nghe cô gọi em Cảnh Thần." Từ Cảnh Thần tiếp tục vẻ mặt ghét bỏ nhìn cô.
"Vậy cậu muốn nghe tôi gọi cái gì? Gọi Từ Cảnh Thần được chưa?" Tiểu Thỏ đã dở khóc dở cười rồi.
"Uh`m, có thể." Từ Cảnh Thần nhàn nhạt gật đầu.
"..."
" Anh ta không phải anh cô, vậy chính là hàng xóm thông thường hả?" Từ Cảnh Thần trầm mặc chốc lát lại hướng tới Tiểu Thỏ hỏi.
"Uh`m... Hàng xóm thông thường..." Tiểu Thỏ chần chờ, mặc dù hai nhà là hàng xóm không sai, nhưng mà nhiều năm như vậy, không thể dùng cái từ " Thông thường" này để hình dung.