Editor: Quỳnh Nguyễn
Trách không được sau vài năm kia, lúc cô lại đi Văn Lai Tự, một lần đều chưa bao giờ gặp Rừng Tịch.
Cô còn tưởng rằng anh vẫn ở tại địa phương thầy tu không có ra ngoài, cho nên không gặp được, thì ra... Thì ra anh căn bản là không phải hòa thượng chân chính....
"Vậy anh..." Trình Thi Đồng có chút chần chờ nhìn anh.
" Năm đó là vì trong nhà có một số việc, cho nên ở tạm Văn Lai Tự." Cố Rừng Tịch nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, hiển nhiên là không muốn nói thêm chuyện năm đó.
"Vậy Cố Ninh Thư đâu?" Trình Thi Đồng thấy anh không muốn nói thêm, cũng không tiếp tục hỏi tới.
"Em ấy ở Bắc Kinh."
"Cậu ấy..." Trình Thi Đồng đột nhiên cảm thấy vấn đề này giống như không tốt lắm hỏi: "Vì sao cậu ấy đi Bắc Kinh? Vì sao cậu ấy không trả lời tin nhắn và điện thoại của em?"
Trong phòng khách nháy mắt trở nên im ắng.
Chỉ có tiếng mưa rơi ngoài phòng lộp độp càng không ngừng vang.
"Em ấy bị bệnh." Tươi cười trên mặt Cố Rừng Tịch dần dần thu lại, ánh sáng trong đôi mắt cũng trở nên ảm đạm.
"Bệnh gì!? Nghiêm trọng không?" Trình Thi Đồng lập tức khẩn trương.
Nhiều năm như vậy, cô xem không ít những cái phim Hàn khoa trương lại giả tạo ( cẩu huyết) và tiểu thuyết ngược tâm này, những cái nhóm người nam chủ soái ca này thường thường hồng nhan bạc mệnh, không phải bệnh bạch cầu chính là ung thư, dù sao cuối cùng đều đã chết thẳng cẳng rồi.
Cố Ninh Thư nhà cô đều đã đi Bắc Kinh khám bệnh rồi.... Sẽ không cũng là??
"Bệnh máu chậm đông." Cố Rừng Tịch chần chờ một chút, vẫn lại là hướng tới Trình Thi Đồng nói: "Là một loại tật bệnh di truyền chức năng ngưng máu, đơn giản một chút mà nói, chính là chức năng ngưng máu kém, nếu thân thể xuất hiện ngoại thương ( thương tổn vì nguyên nhân bên ngoài), máu chảy không ngừng, máu miệng vết thương rất khó đông."
"Cái này..." Trình Thi Đồng giật mình, cái bệnh này cô chưa từng có nghe nói qua a...."Nghiêm trọng sao??"
" Cho nên đi Bắc Kinh xem bệnh rồi." Ánh mắt Cố Rừng Tịch trong veo mà lạnh lùng nhìn bên trong phòng khách một
vòng nói: "Nếu trị liệu thuận lợi mà nói, có lẽ năm mới bọn họ có thể trở lại."
"Vậy anh..." Trình Thi Đồng còn muốn tiếp tục hỏi chút gì, tiếng chuông di động của cô đột nhiên vang lên.
" Mỗi ngày ta nhìn bầu trời xanh, tựa như ngươi ấm áp bên cạnh ta, sinh mệnh có quá nhiều tiếc nuối, người càng lớn dần càng cảm thấy cô đơn..."
Giọng nữ trầm thấp mà dồi dào từ tính cùng với giai điệu du dương đột nhiên vang vọng trong phòng khách trống trải, Trình Thi Đồng cúi đầu nhìn thoáng qua, thực ra là Cố Ninh Thư điện thoại.
"Em...Em đi nghe cú điện thoại!" Trình Thi Đồng thấy tên quen thuộc kia, chỉ cảm thấy cái mũi đau xót, vội vàng từ trên ghế sofa đứng lên, lấy di động hướng tới phương hướng cửa đi tới.
Phòng khách to như thế, chỉ còn lại có hai người Tiểu Thỏ và Cố Rừng Tịch mắt to trừng mắt nhỏ ngồi.
"Uy... Cố Ninh Thư??" Trình Thi Đồng đè xuống nút nghe, thanh âm có chút run rẩy hướng tới bên kia điện thoại cúi đầu hô một tiếng.
"Đồng Đồng..." Trong điện thoại, truyền đến thanh âm Cố Ninh Thư có phần suy yếu lại mang theo ý cười.
Xưng hô quen thuộc như thế, thanh âm quen thuộc như thế, cách thời gian lâu như vậy, giờ phút này nghe qua từ trong điện thoại, thậm chí có một loại cảm giác không chân thực.
Ánh mắt Trình Thi Đồng nháy mắt liền mơ hồ, cô đưa tay lau đi nước mắt khóe mắt, thanh âm hung dữ hướng tới Cố Ninh Thư nói: "Cậu chạy đi đâu? Thời gian dài như vậy gọi điện thoại cũng không tiếp, gửi tin nhắn cũng không trả lời, không tới trường học đi học, có phải cậu định chia tay cùng tớ hay không?"