Editor: Quỳnh Nguyễn
Trình Chi Ngôn đứng tại chỗ, hơi hơi nhíu mày, cười như không cười nhìn bọn họ.
"Cái gì nha, suy nghĩ cả nửa ngày, người ký túc xá chú nhỏ cũng không biết Tiểu Thỏ là bạn gái chú?" Trình Thi Đồng nghe xong một hồi mới nghe ra manh mối.
" Là bọn họ quá ngu ngốc." Trình Chi Ngôn nhìn thoáng qua Trình Thi Đồng, thanh âm thản nhiên nói: "Từ lúc mới vừa khai giảng liền nói với bọn họ, nhưng mà bọn họ đều không tin."
"Này cũng không thể trách bọn họ đi..." Trình Thi Đồng nho nhỏ nói thầm nói: "Lúc vừa mới bắt đầu cháu cũng không tin a..."
"Uh`m? Cháu nói cái gì?"
"Ha ha ha, không có gì..." Trình Thi Đồng ngẩng đầu lên, vẻ mặt cười tít mắt nhìn Trình Chi Ngôn, nháy mắt kéo cánh tay của anh nói: "Chú nhỏ, xin mang cháu cùng nhau ăn cơm!"
"..." Trong mắt Trình Chi Ngôn bất đắc dĩ nhìn cô, nhưng vẫn còn gật đầu đồng ý.
Vì thế.
Trong phòng lầu sáu quảng trường Tân Quang, sáu người ngồi trên chiếu.
Trình Chi Ngôn ngồi ở bên trái cái bàn, bên tay trái của anh là Trình Thi Đồng, bên tay phải là Tiểu Thỏ.
Trương Vũ Phi ngồi ở bên phải cái bàn, bên tay trái của anh ta là Kỷ Lâm Khải, bên tay phải là Vương Thước.
Không khí bên trong căn phòng nhỏ bế tắc năm giây, Trương Vũ Phi vẻ mặt tâm như tro tàn nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Tớ nói, Trình lớp trưởng, đãi ngộ của cậu làm sao tốt như vậy, hai tiểu mỹ nữ ngồi bên cạnh, cậu nhìn nhìn lại tớ.... Bên tay trái một người mập mạp chết bầm, bên tay phải một người gầy..."
Trình Chi Ngôn nhàn nhạt nhìn anh ta một cái, mỉm cười không nói lời nào.
Nhưng mà Kỷ Lâm Khải vỗ một cái trên lưng Trương Vũ Phi, trong thanh âm tràn đầy đều là oán giận nói: "Cậu nói người nào mập mạp chết bầm a?"
" Tớ đã nói người nào đâu!" Trương Vũ Phi cũng không khách khí, trở tay đánh một cái trên vai Kỷ Lâm Khải.
Ngay tại lúc mấy người bọn họ cãi nhau, mỹ nữ phục vụ mặc ki-mô-nô Nhật Bản cười tít mắt cầm menu đã
đi tới, nho nhã lễ độ hỏi: "Tiên sinh, xin hỏi muốn chọn một chút gì?"
Trương Vũ Phi đang đùa giỡn cùng Kỷ Lâm Khải lập tức trở nên nghiêm trang.
"Cho tôi chọn." Trình Chi Ngôn hướng tới người phục vụ vươn tay tiếp nhận menu, tiện tay lật đi lật lại, sau đó chọn một đống dồ ăn, trả lại menu cho người phục vụ.
Sau khi mỹ nữ phục vụ đi, Trương Vũ Phi cùng Kỷ Lâm Khải lại bắt đầu nháo.
Tiểu Thỏ có chút buồn cười nhìn bọn họ, quay đầu nhìn về Trình Chi Ngôn hỏi: "Anh nước chanh, người ký túc xá anh vẫn đều là như vậy sao?"
"Uh`m." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc qua hai người bọn họ, thuận miệng nói: "Hai người bọn họ có bệnh thần kinh, mặc kệ bọn họ."
"Ai, nói cũng không thể nói như vậy a." Kỷ Lâm Khải nghe xong lời này lập tức quay đầu lại, cười hì hì hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Em gái, em biết không, trước kia mỗi ngày anh đều cảm thấy đời người thật nhàm chán, cuộc sống không có ý nghĩa, rốt cuộc vì sao anh muốn sống trên thế giới này, vì sao mỗi ngày phải trùng lặp và giống nhau? Nhưng mà từ khi nhìn thấy Trình Chi Ngôn, nhân sinh của anh liền có thay đổi thật lớn....Em đoán tại sao?"
"Ách... Làm sao vậy??" Tiểu Thỏ giật giật khóe miệng, vô cùng phối hợp hỏi.
"Từ khi Trình Chi Ngôn nói anh bị bệnh thần kinh, cả người anh có sức sống hơn! Ngay cả cuộc sống cũng cảm thấy trở nên có ý nghĩa! Em xem, đời người! Là bao nhiêu sáng lạn, bao nhiêu huy hoàng a!"
"..." Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến nhìn anh ta.