Editor: Quỳnh Nguyễn
Kỷ Lâm Khải vừa cười ha ha vừa lui ra ngoài, thuận tiện đóng cửa phòng lại cho bọn họ.
"..."
Một mảnh kiều diễm trong phòng, nháy mắt vô ảnh vô tung biến mất.
Tiểu Thỏ từ lúc Kỷ Lâm Khải đẩy cửa cũng đã buông lỏng cánh môi trên cổ Trình Chi Ngôn ra, chỉ là tư thế hai người bọn họ vốn là ôm ấp cùng một chỗ, cho nên cho dù Tiểu Thỏ không có hôn cổ của anh, nhìn từ phía sau cũng vẫn như là cái gì kia như cũ...
Không khí xung quanh im ắng.
Tiểu Thỏ vùi mặt mình trong ngực Trình Chi Ngôn, trong mắt khóc không ra nước mắt....
Xong rồi, xong rồi, chuyện dọa người như vậy, lại bị bạn học anh nước chanh thấy rồi...
Hu hu hu...
Ngày mai cô còn làm sao đối mặt với họ a...
Ngược lại Trình Chi Ngôn, yên tĩnh ôm Tiểu Thỏ một hồi, đưa tay vỗ vỗ lưng của cô, cười như không cười hướng tới cô nói: "Có phải hối hận vừa rồi bảo em đi ngủ mà không có ngoan ngoãn đi hay không??"
"..."
Tiểu Thỏ đã ngượng ngùng nói không nên lời rồi.
" Lại ôm ấp một hồi mà nói, có lẽ nên đến phiên Vương Thước đẩy cửa rồi." Thanh âm Trình Chi Ngôn thoải mái nhàn nhã hướng tới Tiểu Thỏ thấp giọng nói.
"..."
Tiểu Thỏ phản xạ có điều kiện, nhanh chóng rút tay trên người Trình Chi Ngôn về.
"Ngoan, đi ngủ sớm một chút đi, buổi sáng ngày mai anh đưa em đi học." Trình Chi Ngôn hơi hơi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái, bỡn cợt nói: "Nụ hôn chúc ngủ ngon đã cho em, còn có cái gì tâm sự chưa xong sao??"
"Không có!!" Mặt Tiểu Thỏ đỏ bừng, cúi đầu xoay người liền hướng tới cửa phòng Trình Chi Ngôn chạy vội qua.
"Bá" một tiếng, cửa mới vừa kéo ra, ba người đang nghe lén bên ngoài nháy mắt không có chỗ dựa, vậy mà "Bang bang ầm", trực tiếp ngã trên mặt đất.
"..."
Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn ba người quỳ
rạp trên mặt đất, ngây ngẩn cả người.
" Khụ khụ, cái kia..." Ba người kia Ba người kia vội vàng từ trên mặt đất đứng lên, có chút khó xử gãi gãi đầu mình, xấu hổ nói: "Chúng ta chỉ là đi ngang qua a, đi ngang qua... Chị dâu, chị nghìn vạn lần không cần có tâm lý trách nhiệm!"
"..."
"Khụ khụ, cái kia... Nếu như không có việc gì, chúng ta liền trở về phòng ngủ trước a, chị dâu! Chúc ngủ ngon!" Vương Thước vừa nói vừa lấy tay làm một cái hôn gió cho Tiểu Thỏ.
"..."
Khuôn mặt nhỏ nhắn Tiểu Thỏ vốn tràn đầy đỏ ửng, nháy mắt đỏ sắp nhỏ ra máu.
"Em..Em..Em về nhà!" Tiểu Thỏ đưa tay đẩy ba người kia ra, chạy như chạy trốn.
"Ai??" Kỷ Lâm Khải nhìn bóng dáng cô rời khỏi, quay đầu lại nhìn nhìn Trình Chi Ngôn vẻ mặt nguy hiểm đứng ở trong phòng, không sợ chết mở miệng hỏi: "Lão Đại, cậu không tiễn chị dâu một chút sao? Đã trễ thế này...Cậu cứ yên tâm cô một mình trở về? Còn mặc áo ngủ..."
"..." Trình Chi Ngôn không nói lời nào, đôi mắt trong suốt lành lạnh nhìn anh ta một lúc lâu, mới thản nhiên nói: "Nhà cô ngay cách vách."
" Quả nhiên là gần quan được ban lộc a!" Trương Vũ Phi vẻ mặt tán thưởng hướng tới Trình Chi Ngôn giơ ngón tay cái lên, sau khi nhìn ánh mắt muốn giết người của anh lập tức xoay người liền chạy: "Cái kia... Lần này thật sự đi ngủ, ha ha ha ha, lão Đại ngủ ngon a!"