Editor: Quỳnh Nguyễn
Tim Trình Chi Ngôn nháy mắt đập "Phù phù phù phù" điên cuồng.
Tiểu Thỏ thấy anh hồi lâu không có phản ứng kịp, lá gan nháy mắt liền to lên.
Cô quấn chặt đầu lưỡi mềm mại của anh, học bộ dáng nụ hôn của anh, nhẹ nhàng mà mút.
Đôi mắt Trình Chi Ngôn hơi hơi nheo lại, ánh sáng trong ánh mắt tối sầm.
Bất luận cái vị nam sinh nào, lúc đối mặt với nữ sinh mình thích chủ động hiến hôn đều khó có khả năng không có bất kỳ phản ứng gì.
Anh đưa tay nhẹ nhàng ôm vòng eo mềm mại mảnh mai của Tiểu Thỏ, kéo thân thể của cô gần sát mình một chút, quyển sách đặt ở trên chân anh sớm không biết đánh rơi nơi nào.
Bất quá là trong phút chốc, Trình Chi Ngôn liền đã phản công, lưỡi trắng mịn mang theo một chút kiềm chế hậm hực cả đêm chuyển dời về chiến trường trong miệng Tiểu Thỏ.
Rõ ràng hai người bọn họ không phải lần đầu tiên đã hôn môi, nhưng mà không biết vì sao Tiểu Thỏ cảm thấy tối hôm nay nụ hôn anh nước chanh giống như đặc biệt khác.
Ít đi một chút ôn nhu ngày xưa.... Lại nhiều một chút hơi thở xâm lược..
Nhưng mà anh như vậy lại làm cho cô vô cùng tâm động như cũ.
Một cái nụ hôn này giằng co thời gian rất lâu, lúc Tiểu Thỏ sắp thở không được Trình Chi Ngôn rốt cục đem lưỡi mình từ trong miệng cô lui ra.
Trong phòng một mảnh an tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng hai người thở dốc.
"Anh nước chanh..." Tiểu Thỏ thử hô anh một tiếng.
Ánh mắt Trình Chi Ngôn cụp xuống, nhìn Tiểu Thỏ hai tay chống ở trên giường, không nói lời nào.
"Anh... Có phải ghen tị hay không?" Tiểu Thỏ nghĩ nghĩ, cảm thấy nói bóng nói gió gì gì đó vẫn là rất không thích hợp với mình, không bằng liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi anh.
Trình Chi Ngôn giật mình, ánh mắt phức tạp nhìn cô.
Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, thấy Trình Chi Ngôn không nói lời nào, có vẻ đăm chiêu liền gật gật đầu nói: "Không nói lời nào chính là ngầm thừa nhận rồi.... Thì ra thật đúng là ghen tị a..."
" Thì ra???" Trình Chi Ngôn
hơi hơi nhíu mày, đôi mắt trong suốt nhìn cô.
"Ách..." Tiểu Thỏ xoay người, ngồi xuống bên cạnh anh, nghiêng đầu kỳ quái nói: "Đúng a, em chính là vẫn đều không rõ ràng, cả một buổi chiều thêm buổi tối vì sao bộ dáng anh cực kỳ mất hứng.... Sau đó vẫn là Trình Thi Đồng gọi điện thoại cho em, em hỏi cô ấy một phen mới biết được anh có thể là ghen tị."
"..."
Trình Thi Đồng?
Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày, cháu gái nhỏ này của anh quả nhiên mỗi lần đến chỗ thời khắc mấu chốt thì tới đánh giúp rồi.
"Cho nên em mới phản ứng kịp là anh ghen tị??"
Trình Chi Ngôn cảm thấy chính mình sắp thổ huyết ( hộc máu), thiệt thòi buổi tối anh chọn nhiều đồ ăn chua như vậy, cô vậy mà vẫn đều không có phản ứng kịp, anh là uyển chuyển biểu đạt chuyện mình ghen này??
"Ách..." Tiểu Thỏ còn có chút không quá rõ ràng, lần trước cô và Trình Thi Đồng đặc biệt sắp xếp tiết mục để cho Trình Chi Ngôn ghen, nhưng anh không có ghen, lần này cô rõ ràng cũng không làm cái gì đặc biệt, làm sao anh lại đột nhiên ghen tị a??
"..." Trình Chi Ngôn yên lặng nhìn cô một cái, có lẽ cô còn không có làm rõ ràng vì sao mình ghen đi.
Ai?
Sao lại không nói??
Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, nhìn Trình Chi Ngôn tiếp tục lâm vào trầm mặc trước mắt, nhịn không được đưa tay gãi gãi đầu chính mình, khẽ cắn môi, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, trực tiếp tiến hành bước hai, ôm ấp!
Cô nghĩ như vậy, cả người lập tức hướng tới Trình Chi Ngôn ôm.