Editor: Quỳnh Nguyễn
Tiểu Thỏ lập tức xoay người một cái, từ trên người Trình Chi Ngôn cúi xuống, đưa tay che cổ áo mình, một khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực.
Trình Chi Ngôn cũng ngồi dậy, đôi mắt trong suốt nhìn đôi má Tiểu Thỏ ửng đỏ, ngọn đèn trong phòng chiếu lọn tóc mềm mại của cô, bộ dáng cô mặc áo ngủ hồng nhạt ngồi ở trên giường nhìn giống như một tiên tử nghịch ngợm xuống nhân gian.
Hơn nữa.... Vẫn lại là một cái tiên tử ngu dốt không hiểu tình cảm....
Trình Chi Ngôn rốt cục có chút đau đầu đưa tay đè trán mình, trông cậy vào Tiểu Thỏ có thể tự mình giác ngộ ra anh vì sao sẽ ghen phỏng chừng là không có khả năng, người thần kinh thô sơ giống như cô phỏng chừng cũng chỉ có thể rất đơn giản nói rõ trắng ra cùng cô.
Anh chuẩn bị ở trong lòng một chút, sau đó ánh mắt chuyển hướng, cúi đầu hướng tới Tiểu Thỏ hô một tiếng: "Tiểu Thỏ."
"Uh`m??" Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, trong mắt khó hiểu nhìn Trình Chi Ngôn.
"Nếu..." Trình Chi Ngôn nghĩ nghĩ, hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Tương lai một ngày kia, em gặp được người ưu tú hơn anh, tốt hơn anh...."
Thanh âm của anh dừng một chút, sau đó chậm rãi nói: " Em sẽ... Thích một người khác sao??"
"A?" Tiểu Thỏ hơi run sợ một chút, sau đó theo bản năng lắc lắc đầu nói: "Sẽ không a."
" Vì sao?" Khóe môi Trình Chi Ngôn hơi hơi ngoéo một cái, trong thanh âm mang theo một tia hấp dẫn hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Em phải biết rằng, từ nhỏ đến lớn, nam sinh em tiếp xúc tối đa cũng chỉ có anh, có lẽ sau này, chờ em lên cao trung, lên đại học, em sẽ phát hiện thực ra bên cạnh em còn có rất nhiều người ưu tú hơn anh, cho đến lúc này em sẽ không hối hận khi cùng với anh?"
"Anh nước chanh, anh nói như vậy giống như có phần không quá đúng?" Tiểu Thỏ nhịn không được đầu đầy hắc tuyến nhìn Trình Chi Ngôn, bĩu môi nói: "Trên cái thế giới này có rất nhiều
người ưu tú, anh xem Bill Gates giàu nhất thế giới, còn có minh tinh Chu Kiệt Luân anh thích nhất, bọn họ đều cực kỳ ưu tú, nhưng mà ở trong lòng em, người trong lòng em cũng là anh, nếu như sau này bên cạnh anh xuất hiện một người nữ sinh xinh đẹp hơn em, hiểu chuyện hơn em, ôn nhu hơn em, anh sẽ thích cô ấy, sẽ hối hận cùng với em sao?"
" Sẽ không." Trình Chi Ngôn cực kỳ gọn gàng linh hoạt trả lời.
" Sao lại không được, vậy anh lo lắng em sẽ cùng với người khác làm gì a." Tiểu Thỏ vẻ mặt không biết nói gì nhìn anh nói: "Em nhìn giống như là người nói một đằng làm một nẻo sao?"
"..."
Trình Chi Ngôn hơi run sợ một phen, lập tức hướng tới Tiểu Thỏ lộ ra một cái tươi cười ôn nhu, anh đưa tay sờ sờ đầu cô, cười nói: "Không...Anh chỉ là lo lắng em vẫn không rõ."
Anh luôn luôn coi cô như đứa trẻ đối đãi, cho rằng cô chỉ là nhất thời mới sẽ thích mình.
Nhưng mà anh vẫn không có nghĩ tới, thực ra tình cảm đứa trẻ mới là đơn thuần nhất.
Bọn họ thích chính là thích, không thích chính là không thích, rất nhiều khi người trưởng thành xoắn xuýt một chuyện, trong mắt họ thực ra căn bản không tính là vấn đề.
Tiểu Thỏ chớp chớp mắt trực tiếp Trình Chi Ngôn một lúc lâu, vậy mà yên lặng đứng dậy xoay người lại đi đến cửa ban công phòng anh, kéo cửa ra trực tiếp đi ra ngoài.
???
Trình Chi Ngôn trong mắt nghi hoặc nhìn bóng dáng của cô biến mất ở trên sân thượng, trong lòng còn đang buồn bực rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nghe được "Đông" một tiếng, người này lại trở về.