Editor Quỳnh Nguyễn.
"Ừ." Tiểu Thỏ đáp một tiếng, lôi chăn ra rồi một lần nữa nằm xuống bên cạnh Trình Chi Ngôn.
Cô mới vừa nằm xuống, Trình Chi Ngôn đã trực tiếp đưa tay ra, ôm ngang eo thon, đưa cả người kéo sát người nằm cạnh.
Ngay sau đó, gò má của anh nhẹ nhàng tiến sát bờ vai của cô, rồi nằm im.
Tiểu Thỏ cảm thấy thân thể anh rất ấm áp, anh hô hấp thật sâu, ngay cạnh tai cô, không hiểu tại sao, trong nháy mắt nhịp tim của cô bỗng nhiên loạn nhịp.
Cô nằm chờ một hồi lâu, thấy Trình Chi Ngôn không có động tĩnh gì, liền quay đầu liếc nhìn anh.
Đôi mắt trong suốt của anh một lần nữa đóng lại, lông mi vừa cong vừa dài, mũi thẳng tắp, khóe môi lúc ngủ hơi nhếch lên, đôi long mày thanh tú hơi giãn ra, nhìn anh xem ra đã chìm vào giấc mộng đẹp.
Tiểu Thỏ nằm yên tĩnh nhìn anh, một lúc không có động tĩnh.
Kỳ thật với chuyện xảy ra ngày hôm qua, tuy rằng cô có chút giật mình, nhưng trong lòng vẫn thấy rất hứng thú.
Từ nhỏ đến lớn, cô một mực liều mạng để theo đuổi Trình Chi Ngôn, thế nhưng giữa hai người lúc đó, dù sao cũng cách nhau bảy năm, cô lên mẫu giáo, anh đã học qua tiểu học lên trunh học, lúc cô lên trung học, anh lên đại học, cô vất vả mới lên cấp 3 thì anh đã tốt nghiệp xong đại học, bắt đầu đi làm.
Trước đây cô từng nghe mẹ nói, có thể Trình Chi Ngôn sau khi tốt nghiệp đại học, sẽ ở lại Nam Kinh làm việc hoặc đi xa hơn, dù sao thì người ưu tú như anh, quay trở về cái thành thị nhỏ bé như thế này, có chút đáng tiếc.
Mà bây giờ, cô làm sao
cũng không nghỉ tới.
Trình Chi Ngôn sẽ lựa chọn làm một thầy giáo dạy vật lý ở trường trung học phổ thông để thực tập.......
Tuy rằng đây chỉ là tạm thời, hoặc có thể anh sẽ ở lại đây thời gian một hai năm, thế nhưng bất kể có nói như thế nào thì cũng đã vượt qua sự tưởng tượng của cô rất nhiều.
Đây có thể nói...... Thật ra trong lòng của anh, anh cũng không muốn cách xa cô?
Tiểu Thỏ nghĩ đi nghĩ lại, lặng lẽ đưa của Trình CHi Ngôn mơn trớn nhẹ nhàng trên mặt cô, đưa ngón tay anh xẹt xẹt qua khóe môi của anh, chần chờ một lúc, đúng là cảm thấy không nhịn được liền tiến lên, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi của anh.
Anh.......
Là người đời này cô thích nhất.......
Sau ba năm nữa cô lên đại học, rốt cục đều có thể mỗi ngày ở cùng với anh rồi.
"Làm sao vậy, là tối hôm qua uống rượu sau chưa tỉnh sao??" Trình CHi Ngôn vẫn đang nhắm mắt, khóe môi làm nổi lên một nụ cười nhàn nhạt, âm thanh mang theo một tia châm chọc hướng về Tiểu Thỏ hỏi.
Cả người Tiểu Thỏ như đơ ra, bờ môi theo bản năng rụt lại, đỏ cả mặt chăm chú nhìn Trình Chi Ngôn, vừa giận dữ vừa xấu hổ nói:"Anh vẫn chưa ngủ?"
"Ừ......." Trình Chi Ngôn từ từ mở mắt ra, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn cô cười nói:"Vốn là sắp ngủ thiếp đi, lại bị em hôn làm tỉnh rồi."